Câu truyện tình yêu: Phần 1 bí kíp "tán tỉnh": Tôi là kiểu con trai "ôm cây đợi thỏ"
Cho đến hôm nay, cái ngày tôi nhờ con bạn viết mớ tâm sự này thì tôi đang chuẩn bị đi đến cuộc hẹn hò thứ 7...
Nhận xét dưới đây không phải của tôi:
Thứ nhất, tôi là một thằng con trai chính hiệu nên tôi không đủ khách quan khi nhận xét về những đứa cùng dấu.
Thứ hai, tôi là một thằng con trai khô khan chính hiệu nên tôi cũng chẳng đủ độ sướt mướt để cho ra một nhận xét đầy tinh tế và thực tế như thế.
Thứ ba, tôi có một con bạn là tác giả của những câu truyện tình yêu nửa mùa làm xao xuyến ối trái tim của cộng đồng cư dân mạng vậy nên tôi chẳng cần quan tâm xem trong tình yêu thì con trai được chia làm mấy loại.
Nhận xét đó là, trong tình yêu đàn ông con trai có 4 loại
Loại thứ nhất là "không làm mà có”, tức không cần vác cưa ra đường, tự có cây đổ xuống.
Loại thứ hai gọi là "dễ như trở bàn tay", tức cũng phải lao động, nhưng luôn dễ dàng thu hoạch hoa thơm trái ngọt.
Loại thứ ba, "chân lấm tay bùn", buộc phải hao tâm tổn sức, dùng hết 36 kế mới kiếm được miếng ăn.
Loại thứ tư "ôm cây đợi thỏ”, chỉ có thể chờ cho cô nào mắt lệch nhìn nhầm may ra mới nên cơm cháo. Con bạn tôi bảo tôi thuộc loại này, tôi thấy có vẻ đúng.
Thực ra cái nhu cầu có người yêu hay không có người yêu với tôi không quan trọng lắm, nhưng chẳng hiểu sao thỏ rất hay đến cái cây tôi ôm. Ừ thì vẫn theo nhận xét con bạn, nguyên văn tôi có cái dáng thư sinh nhìn trông duyên dáng, cao nhưng không to mà cũng không gầy, nói chung không phải loại liễu yếu đào tơ mà lực điền thì càng không, cận nhưng không phải lưu manh giả danh tri thức, tóm lại con bạn tôi nói khá nhiều toàn từ ngữ mỹ miều làm tôi cũng chẳng tiếp thu được hết, tổng kết lại tôi không xấu nhưng cũng chẳng phải thuộc loại đẹp đẽ sáng chói gì cho cam. Theo thang điểm 10, tôi được đánh giá là 7,5 điểm.
Đã vài lần, hình như chính xác là 6 lần, tôi hẹn gặp một cô gái nhưng cho đến giờ chưa cô gái nào thành người yêu của tôi. Dĩ nhiên những lần ấy đều có sự tư vấn của con bạn giỏi lý thuyết hơn thực hành từ trang phục cho đến nội dung câu chuyện, thậm chí cả động tác và cử chỉ. Dù tôi luôn bảo nó “Vứt mớ lý thuyết ấy của mày đi và tìm một người mà thực hành” nhưng quả thật, con bạn tôi chỉ giỏi ngồi biến những thứ ảo tưởng trong đầu thành câu chuyện mùi mẫn như thật chứ không giỏi biến những thứ giống giống như thật ấy vào đời. Dù là sự thật phũ phàng nhưng tôi cũng chỉ đành nhắm mắt liều chân bước đi theo sự chỉ dẫn của nó, và thất bại hầu hết là do tôi chứ không phải do nó, vậy nên tôi không thể trách nó được. Nhưng cũng không thể chẳng trách tôi tất cả, chỉ bởi vì tôi đã đọc vài cuốn sách của thánh hiền, hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ lại thêm cái tính ăn nói thật thà không lươn lẹo, mà nếu tuân thủ các điều trên ắt phạm vào đại kị của binh pháp trong tình trường.
Tôi là kiểu con trai "ôm cây đợi thỏ" |
Lấy ví dụ, có lần tôi hẹn với một em nói chung ưa nhìn nhưng làn da hơi bồ hóng thái quá, mà em này lại thích màu vàng kinh dị, hẹn gặp tôi em mặc một cái áo vàng chói cả mắt. Em hỏi tôi thích màu gì, tôi định bảo màu đen nhưng chợt nhớ ra con bạn dặn nên nói màu vàng vì con trai thích màu vàng thường lạnh lùng và có gì đó bí ẩn, trùng hợp thay lại đúng màu em thích. Thế là em lại hỏi: anh có thấy cái áo em mặc đẹp không ? Đến câu này thì tôi quên luôn lý thuyết là trong mọi trường hợp đều phải gật đầu đồng ý – Nó chẳng hợp với em tí nào, da đen thì nên mặc màu gì đừng chói quá. Haiz, ai bảo em phối màu không tốt cơ chứ, lỗi này một phần là do yếu tố khách quan.
Lần khác, tôi lại hẹn gặp một em, em này thì da trắng nhưng được cái mũm mĩm, tôi hẹn em ở quán bánh ngọt vì em bảo em thích ăn bánh ngọt, em ăn đến cái thứ 3, tôi lịch sự mời thêm cái nữa nhưng em bảo sợ tăng cân, tôi lại lỡ mồm phán một câu xanh rờn: có sợ cũng chẳng kịp em ạ. Hình như là vẫn lỗi khách quan một phần.
Và đến lần thứ 3, 4, 5, 6 đều có yếu tố ngoại cảnh tác động. Dù tôi chẳng yêu cầu các đối tượng tôi gặp phải xinh đẹp như hoa hậu hay thân hình người mẫu gì vì tôi biết mình cũng tài hèn sức mọn chẳng hơn ai mà nếu có lỡ một con thỏ xinh đẹp nào đi lạc thì tôi cũng chẳng đủ khả năng để mua cà rốt nhập khẩu cho nó ăn hằng ngày.
Sau những thất bại có cả đau đớn cả về mặt tinh thần cũng như thể xác, như mấy bộ phim kiếm hiệp tôi thường xem thì nói hoa văn là quyết định rửa tay gác kiếm trở thành một chính nhân quân tử dốc hết lòng vì đại sự nước nhà.
Nhưng nhiều khi nhìn thiên hạ tay trong tay cũng không khỏi chạnh lòng nhìn lại hai bàn tay lúc nào cũng đút túi quần.
Nhiều khi nhìn thiên hạ đi xem phim trên màn hình ít mà đóng phim bên dưới thì nhiều lại chạnh lòng nhìn sang con bạn hăng hái chén mớ bỏng ngô và mút côca như một con nghiện rồi thỉnh thoảng lại phá lên cười hô hố.
Nhiều khi … tôi lại chạnh lòng …
…
Cho đến hôm nay, cái ngày tôi nhờ con bạn viết mớ tâm sự này thì tôi đang chuẩn bị đi đến cuộc hẹn thứ 7, có lẽ do dòng đời xô đẩy chính nhân quân tử là tôi đành phải tái xuất giang hồ.
- Ừ thì mày nói qua đi, lần này em cao gầy, béo tốt rồi xinh xẻo ra sao ?- Con bạn vừa nói vừa dán mắt vào màn hình, hai tay gõ điên cuồng, nó đang sáng tác, nhìn đám vỏ lon coke nằm lăn lóc bên cạnh tôi đủ biết.
- Không biết, không định nghĩa được, khó tả lắm – Tôi vừa nói vừa cầm quyển toán cao cấp mà chẳng có số nào nhảy vào đầu.
- Há, mày làm sao thế - Con bạn quơ tay làm mấy cái vỏ lon đang lửng lơ sắp rơi giờ nhảy hẳn xuống nền – Không định nghĩa được là sao, xinh xấu hay cao thấp mày cũng không biết à ? Mắt mày cận chứ đâu có mù. Nói lại tao nghe đi.
- Thì tầm thấp hơn tao 1 cái đầu thì phải !
- Khoảng 1m58 – 1m61.
- Dáng nó khoảng như dáng mày ?
- Khoảng 45 kg.
- Tóc dài dài, màu hung hung, không xinh nhưng không xấu.
- Nghe hoàn toàn bình thường, còn chẳng bằng em thứ 4, thế sao mày lại để ý đến nó ?
- Không biết, nhìn đặc biệt, ấn tượng.
- Có vẻ như một triệu trứng của hiện tượng cảm nắng, thế nhìn thấy ở đâu ?
- Ở căng-tin, tao nhìn thấy em ấy đang ngồi uống nước.
- Há, uống nước thì có gì đặc biệt, một cái ống hút và uống châm rãi, mắt nhìn mơ màng ra ngoài cửa sổ à.
- Nếu thế tao đã không ấn tượng, em ấy ngồi với một đám con trai, vắt chân và tu chai C2 như một thằng con trai chính hiệu.
- Há, hay nó lesbian – Con bạn dừng việc gõ lạch cạch quay hẳn mặt sang nhìn nó với ánh mắt trân trối
- Không, theo như tổ điều tra của lớp thì em ấy hoàn toàn bình thường và chưa có người yêu – Tôi đã quyết định vứt quyển toán cao cấp sang một bên, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng mình khi nói về một người mà con tim lại không đập 72 nhịp/phút, có lẽ nó đã lên đến 85 nhịp/phút từ lúc nãy.
- Vậy thì lần này tao phải suy nghĩ kỹ càng – Nó lại quay đầu vào màn hình, nhưng không phải tiếp tục sự nghiệp sáng tác mà thay vào đó biểu tượng của Google đang chính ình ở giữa. Tôi quên không bảo, con bạn tôi không tin bất cứ cái gì trừ những điều bố mẹ nó nói và những thứ nó tra được trên Google, Google siêu nhân.
…
- Anh già, chưa ngủ à – Nick em vừa bật sáng nhấp nháy khi đồng hồ cuối màn hình chỉ 11h30 PM.
- Nhớ em, không ngủ được – Nếu như cho tôi một mình tác chiến, đơn thương độc mã thể nào tôi cũng chỉ buông một câu nói khô như bánh khảo “Chưa”, chấm hết. Còn giờ, tôi tự lấy tay vả vào miệng, nếu quả thực tôi nghĩ ra câu nói này, tôi thề có danh dự sẽ nhảy xuống sông Tô Lịch mà chết. Ai bảo con bạn tôi nó phán con gái luôn thích nghe những điều mang tính chất nịnh bợ một tí vì họ tin vào những gì nghe thấy hơn vào những gì họ nhìn thấy, cho nên làm mười việc chăm sóc gần gũi an ủi họ chẳng bằng nói một câu êm tai khiến họ xúc động. Khi con trai lời ngon tiếng ngọt, kẻ thù lớn nhất không phải là cái tai của phụ nữ mà chính là cái bao tử của mình. Nếu khi tôi nói ra những điều nịnh bợ a dua mà không thấy dạ dày bị chuột rút, thì tôi có thể đạt đến trình độ thượng thừa. Còn trong hoàn cảnh này, tôi thấy bụng mình đau quằn quại.
- Sao em ngủ muộn thế, thức khuya không tốt cho sức khỏe – Haiz, tôi tự thấy việc ngày ngày lên mạng đọc mấy trang web thỉnh thoảng đá qua mục sức khỏe kể cũng không uổng phí.
- Theo lời anh thì em nên đi ngủ, vậy chúc anh già ngủ ngon – Tôi phải nhảy ngay vào nick con bạn cầu cứu viện trợ. Có vẻ như em đang tức giận hay đại loại gì đó. Nhưng tôi đã lỡ lời mất rồi, theo nó thì việc duy nhất lúc này tôi có thể làm là
- Có lẽ anh cũng nên đi ngủ, để biết đâu trong mơ anh lại gặp em – Tôi tí nữa đã muốn hét lên giữa đêm khuya thanh vắng khi nhìn vào câu nói mà con bạn tư vấn, nhưng không thể, tôi đã tự hứa lần này phải nhất nhất theo nó, kết quả không như tôi tưởng. Em cho một cái emo cười đỏ mặt và một cái (:D), hóa ra em không chửi tôi là đồ dẻo mỏ như tôi vẫn nghĩ.
- Thế thì hẹn gặp lại anh, somewhere in my dream…
Đã 2 tuần kể từ buổi chiều con bạn tôi uống coke nhiều đột ngột và ngồi search google lâu kinh ngạc. Một kế hoạch gần như hoàn hảo đã được nó đặt ra nhưng việc thực hiện lại khá chậm chạp do tôi thườngngại thực hiện mấy bước tiến mang tính đột phá trong kế hoạch.
Kì 2: Cô gái thứ 7
* Một số chi tiết trong truyện được lấy cảm hứng và phóng tác theo "Lần đầu thân mật" của tác giả Trung Quốc Thái Trí Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét