Câu truyện tình yêu: Kỳ 2 - Tôi muốn cậu biến mất
Pink chẳng thấy có gì ngạc nhiên với bông hồng trong hộc bàn cả…nó để sang một bên và chẳng buồn để ý ngó thêm một lần nữa, dù gì thì nó cũng mang tiếng “phũ phàng” lâu rồi…
6h45…
Pink
chẳng thấy có gì ngạc nhiên với bông hồng trong hộc bàn cả…nó để sang một bên
và chẳng buồn để ý ngó thêm một lần nữa, dù gì thì nó cũng mang tiếng “phũ
phàng” lâu rồi… Nó chỉ thấy bực vì dù đã nói rõ tình cảm của mình rồi mà người
ta vẫn cứ lẽo đẽo theo nó thôi, thật là tù túng và khó chịu, cái cảm giác như
bị canh chừng và không tự nhiên… làm vậy chỉ khiến nó càng phũ phàng hơn thôi…
Đúng là ngốc…
9h30…
Pink
tròn mắt nhìn Blue làm thí nghiệm… càng nhìn nó lại càng như cuốn hút hơn vào
Blue, nó phải cố gắng lắm để có thể tập trung vào bản báo cáo thực hành mà nó
chịu trách nhiệm viết…Orange khuyên nó nên nói hết những cảm xúc của mình, đôi
lúc Pink cũng muốn nghe lời Orange lắm chứ, nhưng thiết nghĩ nó không thích
người ta theo nó thì vì sao nó lại theo Blue, biết đâu Blue cũng khó chịu với
nó luôn thì sao…Vậy là nó chấp nhận cái hòan cảnh dậm chân tại chỗ này…Với
Pink, mỗi sáng ngó sang dãy kia và thấy Blue ngồi đó, vậy là đủ rồi…
Trời tối rồi
trời lại sáng…
8h….
Chủ
nhật mà Orange vẫn vô trường, một mặt nó giúp cô làm sổ chủ nhiệm, mặt khác nó
cũng “có tụ” ở sân thể thao… Ráng làm xong vài trang nữa là nó có thể ti ta ti
tơn vờn bóng được rồi… Nó giở tới trang về Blue…Hình Blue ở đầu trang nhìn cứ
là lạ thế nào ấy khiến nó tức cười (đứa nào chụp hình thẻ mà mặt lại không
“biến dạng” đi cơ chứ) … Ba mẹ Blue xem chừng đều ở nước ngòai cả, thấy
cậu ấy ghi người đỡ đầu là bà ngọai… chậc, coi bộ cậu ấy cũng thuộc hàng “con
ông cháu cha” đây, ba mẹ đều là giám đốc cả mà… Vậy sao Blue không ở bên ấy
sống và học với ba mẹ luôn nhỉ ?!? Bao nhiêu người muốn vù đi du học thì cậu ấy
lại mò mẫm về trở về Việt Nam, đúng là con người kì lạ; từ trên xuống dưới, từ
trong ra ngòai cái gì cũng gây cho người ta cái cảm giác khó hiểu…
9h…
Thế
đấy… “vài trang” cũng kéo của nó mất 1h đồng hồ vì Bí còn lo đại hội chi Đòan
mà pác-xê luôn sổ thi đua nhờ nó lo giúp … vừa giải quyết xong đống sổ sách là
nó phi thân ra sân thể thao luôn, ấy vậy mà chẳng còn ma nào cả, buồn chết đi
mất… Nó đập bóng một mình, nhưng hôm nay dù nó có canh cách mấy thì vẫn chưa vô
rổ được trái nào cả, nó cảm thấy thật uể ỏai và chán nản…
_Đi
bóng vậy thì không vô rổ được đâu… đập bóng mà từ ngòai cổng trường đã nghe
thấy tiếng thì chỉ tổ đau tay mà chẳng được gì thôi…
Orange
quay lại nhìn chủ nhân của cách nói khiêu khích đó… Blue chẳng lộ vẻ bối rối gì
khi bị Orange liếc một cái lạnh thấu người.Orange thấy cậu ấy khẽ cười nhạt,
gặp Pink thì chắc đã ngất luôn rồi… Tiếc là Orange không phải Pink, nó xãng
giọng:
_Cậu
và tớ, ai mười điểm trứơc thắng, người thắng được yêu cầu bất kì thứ gì, OK?
_Nếu
cậu muốn…- Blue từ tốn đáp lại, bỏ balo xuống trước khi ra sân nhận lời thách
đấu của Orange…
10h…
Rõ
ràng Blue cũng không dễ hạ… Orange biết điều đó nhưng tính kiêu ngạo buộc nó xù
lông nhím lên khi nghe cậu ấy nhận xét về cách chơi của mình… Giờ Orange thấy
kiệt sức quá, tay chân nó bắt đầu chệch chọang , thiếu điều nó nhìn một cái rổ
thành hai, ba cái mà thôi…Tỉ số đang thì sít sao, nhưng nó không biết nó chịu
được tới bao giờ nữa… Việc đi bóng chệch đã báo cho nó biết điều đó… 1 quả nữa
thôi, nó có bóng và nó cố ném, một trái gần rổ… Xong, “I’m winner, I’m winner.
Oh yeah, oh yeah…” Orange vừa nhún vừa nhảy vừa ca cái điệu nhạc chẳng giống ai
đó… Blue đứng giữa sân, chỉ biết nhìn nó lắc đầu…
_Nhớ
đấy, cậu nợ tớ 1 yêu cầu đấy… Giờ tớ phải về đây…
Orange
vừa chạy lùi vừa ngóai cổ lại nói trước khi vấp hòn đá mém té, túm lấy cái cây
giữ lại thăng bằng và ù té chạy ra bãi lấy xe về…
22h….
Pink
vừa đọc hết nhật kí về ngày hôm nay của Orange… giọng Orange thật hào hứng, vui
vẻ khi kể về chuyện đó, về Blue… Pink thóang buồn, tự nhiên nó cảm thấy ghen
tức và bực dọc thế nào ấy… Orange có thể vui đùa với Blue, còn nó thì không…
Orange biết thông tin về Blue nhiều hơn cả Pink, trong khi Pink cố công tìm
hiểu thì ngày sinh của Blue cũng không biết… khó chịu thật… Nếu như sáng nay là
Pink, nếu như người Blue cười không phải là Orange mà là Pink thì Pink đâu có
cảm giác như bây giờ.. Lần đầu, Pink cảm thấy mình ích kỉ với Orange và muốn
giữ những điều về Blue cho riêng mình… Ước gì Pink chỉ có một mình nhỉ, có khi
như vậy thì tốt hơn chăng…dù gị thì đó cũng là một suy nghĩ thóang qua thôi…
Trời tối rồi
trời lại sáng
Orange
vẫn viết diary đều đều, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… Đáp lại đó lại là
thái độ hờ hững và khỏang cách dần nới ra của Pink… Giờ cứ chủ nhật là Orange
và Blue lại chơi bóng cùng nhau, đôi lúc gặp Pink, Blue nói về những chuyện mà
Pink nghĩ chỉ mình Orange mới hiểu… Càng lúc Pink càng trở nên khó chịu và khắt
khe hơn, cả với Orange, cả với Blue nữa… Blue không hiểu đã đành, Orange không
hiểu cũng chấp nhận được đi, nhưng vì sao chính Pink cũng không hiểu sự thay
đổi này nốt…Giọt nước tràn li, đến một ngày sự kìm chế không còn chịu nổi nữa,
người ta sẽ trở về chính con người thật của con người mình…
20h…
TÔI
MUỐN CẬU BIẾN MẤT
Orange
loạng chọang và thật khó khăn để mò mẫm tìm giường ngồi xuống… Vết son môi đỏ
in đậm trên gương như cứa nát tim Orange… Đã từ lâu, hai người luôn như hình
với bóng, vậy mà giờ… Orange hiểu Pink là người nhạy cảm và yếu đuối, sự vô tư
đến vô tâm của Orange đã khiến Pink đau đớn và chịu đựng bấy lâu, Orange biết
nhưng lại làm ngơ và không mấy chú ý… Vậy là mai có thể là ngày cuối Orange
được đi học, được cảm nhận cuộc sống này trước khi ngủ vùi … Cứ cho mà Orange
hèn nhát, nhu nhược hay gì gì đó đi, nhưng Orange vẫn biết mình chỉ là một nhân
cách của Pink và Orange không cố gắng để chống cự lại điều đó hay có ý định
biến thân xác này thành của mình… đơn giản thế thôi… Lần đầu Orange khóc và nó
thấy nó khóc thật nhiều… nó cứ khóc cho tới khi mê man lúc nào không biết…
Trời tối rồi trời lại sáng….
11h…
Orange
gặp riêng Blue… dù gì hai đứa cũng chơi với nhau gần một học kì rồi, hết hôm
nay Orange lại biến mất nữa… nó muốn nói chuyện với Blue, coi như “trăn trối”
lần cuối vậy…
Orange
nói nhiều, nhiều lắm… Hai đứa không đập bóng nữa mà Blue chỉ ngồi nghe Orange
nói thôi…. Orange nói về mình, về Pink, về bí mật của hai đứa… Orange giải
thích sự khác biệt mà Blue đã nhận thấy mấy tháng qua nhưng Orange không nói là
ngày mai nó sẽ ngủ vùi… Nó giải thích hăng say, lâu lâu hưởng ứng một tiếng “à,
ờ, ra là thế” của Blue nhưng cặp mắt Blue thì cứ nheo lại ra chiều đang tiếp
thu một thứ gì đó phức tạp và khó hiểu cỡ triết hay logic học vậy…
_Cậu
còn nợ tớ một yêu cầu, nhớ không…?!?
_Nhớ
dai thật chứ, tính yêu sách gì đây. – Câu chuyện đổi hướng đột ngột khiến Blue
đề phòng…
Orange
phì cười, đấm vào vai Blue cảnh cáo…
_Có
yêu sách thì cậu yêu sách á… có nợ thì tớ đòi, vậy thôi… Thứ 2 tuần sau, khu B,
gần hồ bơi, 9h… nhớ chưa… không ra là tớ không bao giờ gặp lại cậu nữa đâu…
_Uh…
Hai
đứa im lặng… Orange quay sang nhìn Blue, cậu ấy đang nhìn về hướng xa xăm nào,
cặp mắt vẫn buồn và tự nhiên thật lạnh… Orange muốn sẽ giữ mãi hình ảnh buổi
chiều này đây- 1 kí ức đẹp – của một mình Orange -…” dù cậu ra thì tớ cũng
không gặp lại cậu nữa đâu, đồ ngốc”…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét