Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Kì cuối: I found U, myself

Câu truyện tình yêu: Kì cuối: I found U, myself

- Tớ thích cậu… - Pink nói và quay lại tìm ánh mắt Blue, mắt Blue thoáng lộ sự ngạc nhiên rồi lại nhìn vô định đâu đó… 

21h…

Pink quấn khăn giữ mái tóc ướt nhẹp cố định, ngồi vào bàn trang điểm và ngắm nhìn gương mặt nó trong gương… gương phản chiếu một gương mặt thật lạnh nhưng vẫn đẹp - một nét đẹp bí ẩn và buồn…

Pink cố cười thử để xua đi hình ảnh đó, nhưng những nỗ lực của nó chỉ lại càng làm nó như trở nên đáng thương hơn thôi… và nó ghét sự thương hại…

Pink đứng dậy, thả mình xuống giường, cố quên hết tất cả… Nó tính với tay tìm chiếc iPod thì chạm vào cuốn nhật kí của “nó”… Nó cầm lên rồi ném đi, thế mà nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì, nó lại đi nhặt lại cuốn nhật kí đó…mở ra trang của ngày hôm nay…

“… Pink à, giờ tớ cũng chẳng biết nói gì với cậu cả… tất cả chuyện này đến chỉ vì tớ quá vô tâm mà thôi, tớ xin lỗi… Cuộc sống này là của cậu, tòan quyền cậu định đọat cả, tớ chỉ mong cậu hạnh phúc và luôn cười như Pink ngày trước mà thôi… À, thứ 2 tuần sau 9h, cậu nhớ ra gần hồ bơi khu B nhé, chút rắc rối tớ gây ra và tớ xin cậu hãy giúp tớ giải quyết lần cuối đi mà… Dù gì, hãy sống thật với mình đi nhé, đừng kìm chế bằng lí trí nữa ,không cậu sẽ đánh mất bản thân mình luôn đấy… Tớ yêu cậu và dù cậu không muốn, tớ vẫn luôn bên cậu, Pink à…”

Sống thật ư…?!? Pink không nghĩ là mình sẽ làm được, cuộc sống quá nhiều thứ, bao quanh nó chỉ là sự giả tạo, kiếm đâu ra người nó có thể gửi trọn niềm tin, kiếm đâu ra nơi mà ở đó nó có thể là chính mình… Không thể… Lòng nó trống rỗng, chẳng có tí cảm xúc gì , không vui, không buồn, không đau đớn hay nuối tiếc gì cả, mắt nó nhìn trân trân đi đâu đó, không chính xác nhắm vào vật gì, và không chớp mắt… nó ở đó – vô hồn ?!?

                                    Trời tối rồi trời lại sáng


Thứ 2 tuần sau…

9h…

Pink đối diện Blue… mất một khỏang thời gian để Pink có thể ngồi xuống gần Blue và hai đứa tiếp tục im lặng… Việc Orange nhờ hóa ra là thế này đây, nhưng nó vẫn không hiểu thực sự mục đích của Orange là gì…

Nó nhắm mắt lại và ráng dò lại trang nhật kí hôm qua, tất cả mở ra trước mắt nó như một cuốn sách mà khi nó đọc trang này thì trang sau, sau nữa đều đã được Orange viết cả rồi…

- Tớ thích cậu… - Pink nói và quay lại tìm ánh mắt Blue, mắt Blue thoáng lộ sự ngạc nhiên rồi lại nhìn vô định đâu đó…

Im lặng. Pink đã thực hiện lời “giáo huấn” của Orange, lời nói thoát ra khỏi miệng nó nhẹ như sự vô tình, sự vô tình có chủ đích và cố gắng… Giờ nó thấy nhẹ hẳn. Nó không mong gì ở một kết thúc có hậu, đơn giản vì nó thấy nói ra thì nó sẽ cảm thấy đang “sống” mà thôi…Pink đứng dậy và tính dợm bước đi.

- Hết tháng này tớ bay sang Đức rồi Pink ạ…

Pink quay lại, Blue gọi tên nó thật dịu dàng nhưng sao lại khiến nó giật mình và sửng sốt đến sức…

- Cậu biết hết à ?!?
- Orange có kể tớ nghe, chỉ có điều tớ không hiểu ý cậu ấy muốn gì khi yêu cầu tớ ra đây thôi. Giờ thì tớ đã hiểu. Lúc cậu mới ra đây tớ nghĩ cậu là Orange, nhưng ngay khi nhìn vào mắt cậu thì tớ đã biết cậu là Pink rồi.

- Vậy còn việc cậu nói cậu sang Đức ?!?

-  Ba mẹ tớ bên ấy và họ muốn đón tớ qua học luôn chứ không phải đợi thi tốt nghiệp xong như tớ dự kiến… Bên ấy tớ đựơc chu cấp và điều kiện học tốt hơn nhưng tớ lại cần nhiều hơn như thế, thứ mà bên ấy tớ không thể có hay mua được nên tớ về Việt Nam sống với bà. Ngọai tớ cũng già rồi nhưng bên ngoại tớ thấy ấm áp hơn nhiều… - Blue nhìn Pink

-  Chỉ còn mấy ngày nữa là tớ bay rồi, Orange cũng chưa biết điều ấy đâu, dạo này tớ không thấy cậu ấy …Về chuyện cậu vừa nói, tớ cũng không chắc chắn về những cảm xúc bây giờ của mình vì nó bị tác động bởi nhiều yếu tố quá nên tớ chỉ có thể nói là tớ đi rồi tớ chắc chắn sẽ về thôi, và lần tới về tớ sẽ cho cậu câu trả lời nhé, cô bạn ngốc xít…

Blue đứng lên, đặt hai tay lên vai Pink và cúi xuống đặt lên trán cô bé một nụ hôn – nụ hôn của sự kính trọng và hi vọng…

Chiều buông xuống, ánh nắng vẫn gắt đến khó chịu, Blue đi rồi, chỉ có nước mắt Pink là mãi rơi thôi…

Pink đã từng hỏi nếu cuộc sống không có Orange thì sẽ thế nào… và giờ nó biết câu trả lời rồi…Nó không để mất Orange mãi đâu, vì một tình yêu thóang qua mà mất Orange ư, không sai khi Blue gọi nó là ngốc xít…

“…All I know is I'm lost without you I'm not gonna lie, how am I going to be strong without you I need you by my side….”

Orange choàng tỉnh, nó chớp chớp mắt nhìn không gian xung quanh mình, một giấc ngủ dài mà không ngờ nó còn thức dậy được… Việc đầu tiên nó làm là đọc nhật kí Pink viết trong suốt hơn 1 tuần qua, vui vì câu chuyện cổ tích nó viết nên ít nhất cũng kết thúc tàm tạm… Chỉ có điều nó không ngờ Blue chuẩn bị bay đi thôi… Đi mà tính không chào hỏi ai à, hư thật, mai cậu ta sẽ biết tay tớ…

Trời tối rồi trời lại sáng
bài học tình yêu: Kì cuối: I found U, myself
Kì cuối: I found U, myself

 

8h…

-        Tính vù mà không từ biệt ai à…

Orange nhảy vào bất ngờ làm Blue không kịp chặn cú cướp bóng của Orange.

- Thì giờ khai báo đây, ai dám giấu cậu cái gì… mà tính phút chót mới khai thôi, cho nó tăng phần lâm li bi đát… tưởng biết thì cậu ôm tớ khóc thút thít, ai dè… Sao Pink nữ tính là thế còn cậu lại như một tên boy vậy hả…

- Thế tớ mới là Orange - Orange buông bóng ra nhảy lên lưng Blue, đấm cho cậu ấy mấy phát - mà ý cậu là tớ dữ như quỷ còn Pink thì hiền như thiên thần chứ gì, này thì chết đi, chết đi…

Blue la í ới, hai đứa giỡn nhau rộn một khúc sân, mãi đến khi chú bảo vệ ra “hốt’ thì hai đứa mới le lưỡi thôi giỡn.

- Ngày kia đi rồi á… sang đó nhớ ăn no chóng béo nhá, luôn nhớ về bên này và lần tới về mà không mang quà cho tớ thì đừng có đặt chân xuống sân bay đấy, không là tớ cưa chân cậu…

- Ờ, nhớ rồi… giờ đi ăn chè đi, coi như chầu tiễn biệt vậy.

Tiễn gì mà cỗ ít thế…Hứ, không thèm..

Blue bá cổ Orange lôi đi, không cho con bé chống cự một cái, bóng hai đứa nó như hai đứa nhóc in trên sân trường, nhỏ dần… chỉ có tiếng cười là cứ giòn tan vang lên mãi…

Trời tối rồi trời lại sáng

5 năm sau…

10h…

Đàn em mà Orange chịu trách nhiệm “dạy dỗ” đã chuồn hết rồi, chỉ còn nó với quả bóng, nó buồn tình đập vài phát…

Ra trường cũng được 5 năm rồi nhưng cứ chủ nhật là Orange lại về trường làm “huấn luyện viên phụ” cho thầy thể dục, dường như bóng rổ là phần thiết yếu trong cuộc sống của nó ấy…Pink cũng bảo việc nó chơi bóng rổ sẽ giúp Pink giữ dáng tốt hơn và đặt tiêu chuẩn cho nó cao thêm 2 cm nữa trong năm nay, đúng là Pink, ngàn năm một thuở vẫn thế…

- Đập bóng mà từ ngoài cổng đã nghe thấy tiếng, chỉ tổ đau tay mà không đựơc gì thôi…

Orange quay lại, tròn xoe mắt nhìn kẻ vừa khiêu khích kia,ngẩn tò te tới 10s trước khi mỉm cười và nói:

- Tớ và cậu, mười điểm thắng, ai thua dẫn đi ăn chè nhá, mới kiếm được quán chè mới ngon lắm đấy…

14h…

Pink khó chịu vì bị đánh thức giấc ngủ nửa chừng bởi tiếng chuông cửa…vừa dụi mắt ra mở cửa nó vừa rủa cái tên lựa giờ hòang đạo mà đến lúc này…. nhưng sự khó chịu, uể ỏai ấy biến mất ngay khi trước mặt nó là Blue… Blue đứng đó,nhìn nó cười thật nhẹ:

- Câu hỏi 5 năm trước, tớ về trả nợ cho cậu đây…

Cậu ấy cúi xuống hôn lên trán Pink – nụ hôn vẫn như ngày nào, chỉ có điều biết đâu ý nghĩa nó đã khác đi ấy nhỉ… ai mà biết nào…

                                    Trời tối rồi trời lại sáng…

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét