Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

(Truyện cực ngắn) - Cơn mưa

Trời đổi gió. Mưa trắng phố phường. Cô gái ngồi sau chàng trai trên chiếc xe máy đời mới, vòng tay ôm eo: “Anh có lạnh không, để em ủ ấm cho anh nhé!” Tiếng cười khúc khích trong veo tan vào màn mưa mờ đục. “Ước gì những cơn mưa kéo dài hơn” – Chàng trai và cô gái nghĩ thầm, nghe niềm vui dâng đầy trong mắt…

Bên kia đường, bác bán bánh chuối chiên nhìn mưa mà thở dài ngao ngán “Ước gì trời đừng mưa nữa”. Mưa đã mấy ngày không tạnh, ngày nào cũng ế hàng. Mà lại sắp đến hạn nộp tiền học cho con…

Truyen ngan con mua (Truyện cực ngắn)   Cơn mưa

truyện cực ngắn về những cơn mưa



Nguồn: http://ngoquangdao.com/truyen-cuc-ngan-con-mua/

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

10 câu hỏi khi phỏng vấn việc làm mà bạn cần chuẩn bị

Khi đi phỏng vấn xin việc hay phỏng vấn việc làm thì nhà tuyển dụng sẽ đặt cho bạn những câu hỏi ra sao? Nhiều người khi mới bước chân ra khỏi cổng trường đại học còn bỡ ngỡ trước những cuộc phỏng vấn hoặc do thiếu kinh nghiệm nên cảm thấy e ngại và thiếu tự tin trước nhà tuyển dụng viec lam. Dù đã chuẩn bị rất nhiều thời gian, chi tiết hệ thống các câu hỏi mà nhà tuyển dụng có thể hỏi bạn nhưng khi bước vào cuộc phỏng vấn thực sự đôi lúc bạn lúng túng trước những câu hỏi rất thông thường và không quá khó chỉ vì bạn thiếu sự chuẩn bị. Sau đây là những câu hỏi nhà tuyển dụng thường sử dụng để đánh giá sự nhạy bén và khả năng ứng xử của bạn khi đi phỏng vấn việc làm

10 cau hoi khi phong van viec lam ma ban can chuan bi 10 câu hỏi khi phỏng vấn việc làm mà bạn cần chuẩn bị10 câu hỏi khi phỏng vấn việc làm mà bạn cần chuẩn bị

Câu phỏng vấn việc làm 1. Nhược điểm của anh/chị là gì?

Đây là câu trả lời nhạy cảm nhất. Nên tối thiểu hoá nhược điểm và nhấn mạnh vào ưu điểm. Tránh những phẩm chất mang tính cá nhân mà tập trung vào khía cạnh chuyên nghiệp. Có thể trả lời "Đôi lúc tôi lo làm việc nhiều quá nên không sắp xếp được thời gian hợp lý".

Câu phỏng vấn việc làm 2. Nếu được nhận vào làm ở vị trí này, anh/chị nghĩ là mình có ưu điểm gì để hoàn thành tốt công việc?

Tùy theo vị trí có câu trả lời phù hợp. Nêu những ưu điểm nổi bật giúp ích cho vị trí dự tuyển cùng với những kỹ năng, kinh nghiệm đã có.

Câu phỏng vấn việc làm 3. Tại sao anh/chị muốn làm việc ở đây?

Người phỏng vấn đang muốn nghe câu trả lời cho thấy bạn có đầu tư suy nghĩ chứ không chỉ gửi hồ sơ xin việc đi vì có thông báo tuyển dụng. Ví dụ "Tôi đã chọn ra một số công ty quan trọng có phương châm làm việc phù hợp với khả năng của tôi và công ty này nằm ở vị trí hàng đầu trong danh sách những lựa chọn ưa thích của tôi"

Câu phỏng vấn việc làm 4. Mục tiêu của anh/chị là gì?

Nên nói về mục tiêu trước mắt và ngắn hạn. Ví dụ " Mục tiêu trước mắt của tôi là có được việc làm phù hợp tại tập đoàn lớn và người lãnh đạo giỏi như công ty. Mục tiêu dài hạn tuỳ thuộc vào mục tiêu của công ty, còn riêng bản thân tôi sẽ tìm ra những cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp"

Câu phỏng vấn việc làm 5. Tại sao anh/chị lại chuyển việc?

Sau ba năm trang bị cho mình những kinh nghiệm và kiến thức, tôi quyết định tìm kiếm cho mình một công ty có nhiều cơ hội phát triển để tôi có thể phát huy hết khả năng của mình và thành công hơn.

Câu phỏng vấn việc làm 6. Khi nào anh/chị cảm thấy hài lòng với công việc nhất?

Người phỏng vấn muốn biết điều gì có thể tạo động lực cho bạn làm việc và có thể hiểu thêm về sở thích của bạn. "Ở công việc cũ tôi hài lòng nhất là được tiếp xúc với khách hàng, được hiểu họ và giải quyết những khúc mắc của họ để sản phẩm và dịch vụ của công ty tốt hơn và khách hàng hài lòng hơn".

Câu phỏng vấn việc làm 7. Anh/chị có thể làm được gì cho chúng tôi?

Hãy tóm tắt ngắn gọn về kinh nghiệm, kỹ năng và cá tính. "Tôi có được sự kết hợp độc đáo giữa kỹ năng bán hàng và khả năng xây dựng mối quan hệ với khách hàng. Điều này cho phép tôi sử dụng vốn kiến thức của mình cùng với kỹ năng giao tiếp khá tốt của tôi.

Câu phỏng vấn việc làm 8. Ba điểm tích cực mà người chủ nói về bạn?

Đây là cách tuyệt vời để thể hiện ưu điểm của mình thông qua lời của người khác. " Sếp tôi từng nói tôi là người chịu khó làm việc và ông ta thích sự năng động, hài hước của tôi"

Câu phỏng vấn việc làm 9. Anh/chị đang tìm kiếm mức lương nào?

Bạn được lợi thế khi người phỏng vấn yêu cầu đưa ra mức lương trước. Tuy nhiên không nên đưa ra một con số cụ thể sẽ khiến nhà tuyển dụng đánh giá bạn chỉ nghĩ đến quyền lợi của mình. "Tôi nghĩ công ty sẽ trả mức lương phù hợp với năng lực và khối lượng công việc của tôi, tôi chắc chắn khi đến lúc, chúng ta sẽ có thể đồng ý một con số hợp lý".

Câu phỏng vấn việc làm 10. Thành tích lớn nhất trong công việc của anh/chị là gì?

Nếu đó là sự thành công thể hiện qua những con số thì trả lời dễ dàng. Nhưng nếu bạn chỉ là một nhân viên thì không nên thổi phồng những cống hiến của mình cho công việc cũ. Bạn có thể trả lời "Thành tích lớn nhất của tôi trong công việc vẫn là dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình. Tôi có thể làm việc độc lập hoặc theo nhóm để cùng nhau hoàn thành tốt mục tiêu của công ty đề ra".

Hi vọng với 10 câu hỏi tuyển dụng trên sẽ giúp bạn 1 phần nào đó khi trả lời phỏng vấn việc làm big smile 10 câu hỏi khi phỏng vấn việc làm mà bạn cần chuẩn bị

Chúc cho bạn có 1 công việc làm tốt với mức lương cao và hi vọng bạn sẽ quay lại blog này của tôi! sweet kiss 10 câu hỏi khi phỏng vấn việc làm mà bạn cần chuẩn bị

nhung cau hoi tam ly kho va hay khi phong van viec lam 10 câu hỏi khi phỏng vấn việc làm mà bạn cần chuẩn bịPhong van viec lam



Nguồn: http://ngoquangdao.com/10-cau-hoi-khi-phong-van-viec-lam-ma-ban-can-chuan-bi/

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Đàn ông có gì? Bản lĩnh sống mới thực sự đáng giá!

Nói đến đàn ông, người ta hay nói tới xem anh ta có gì: tài sản, địa vị xã hội hay chí tiến thủ, nỗ lực vượt khó…

Nhưng thực sự thì đằng sau tất cả những điều ấy, BẢN LĨNH SỐNG thực sự đáng giá, nó chính là “cái gì” đáng quý, đáng trân trọng nhất của người đàn ông…Bản lĩnh sống ở đây nó bao hàm nhiều thứ, nhưng chủ đạo chính là xuất phát từ nội lực con người đó là: hoài bão, khát vọng, ý chí hay sâu hơn chính là thói quen, là thái đội của bản thân đối với cuộc sống, với thử thách với tất cả sóng gió trông gai trong cuộc đời…

Giàu sang chưa chắc đã "có gì"

Người đàn ông được xem là "có gì" hay "không có gì" còn phụ thuộc nhiều vào cách người phụ nữ đánh giá thực chất về những thứ anh ta sở hữu. Nếu bố mẹ anh nọ giàu mà bản thân anh chưa làm ra tiền, liệu có thể coi là anh "có gì"?  Người thực dụng có thể sẽ nghĩ anh nọ "có gì", nhưng đối với người thực tế thì anh nọ vẫn là kẻ "chưa có gì". Không thể nhìn vào gia thế, tiền bạc, bằng cấp để đánh giá sự "có gì" của một con người. Bởi thế khi yêu, các cô gái rất cần "đôi mắt xanh" để nhìn và hiểu được người mình yêu. Không chỉ yêu bằng trái tim mà còn phải dùng lý trí để soi xét, bởi đích đến của tình yêu là hôn nhân – nhiều ràng buộc về nghĩa vụ, trách nhiệm.

Nếu một người đàn ông sẽ là trụ cột cho gia đình tương lai mà "không có gì" – không hoài bão, không khát vọng, không ý chí, mọi thứ cứ trôi nổi lều bều- thì dù cho vật chất đủ đầy cũng  khó cho hôn nhân tồn tại vững bền.

ban linh song Đàn ông có gì? Bản lĩnh sống mới thực sự đáng giá!

Đàn ông có gì? Bản lĩnh sống mới thực sự đáng giá!

Tôi đã đọc được 1 số chia sẻ như sau:

Tôi không sợ yêu người "không có gì"

Tôi cũng đang yêu một người "không có gì". Tình yêu của chúng tôi đã vấp phải sự cản trở rất lớn từ gia đình tôi. Mẹ tôi không muốn tôi khổ, không muốn tôi lấy một tấm chồng nhìn vào đã thấy "không có gì là bảo đảm" (nguyên văn lời mẹ). Xung quanh tôi có bao người tuy không xinh đẹp, học thức, gia giáo nhưng họ vẫn có những người chồng giàu sang, có địa vị. Những điều này trở thành bằng chứng hùng hồn phản bác lại ý nghĩ mà gia đình cho là gàn dở của tôi.

Theo tôi, đồng tiền, địa vị xã hội đều là những thứ do con người tạo ra và sử dụng nó chứ không phải là công cụ để đánh giá một con người. Tôi yêu anh vì anh cầu tiến, biết tự lập. Anh cố gắng kiếm tiền chỉ để "bà xã tương lai của anh không hề thua kém ai". Anh lo lắng, gánh vác cả một gia đình chứ không riêng gì tôi. Nếu so sánh anh với những chàng công tử bột suốt ngày dựa dẫm tiền bạc và địa vị của cha mẹ để ăn chơi lêu lổng thì người yêu tôi tốt hơn rất nhiều.

Nghèo không phải là cái tội. Tôi không sợ yêu người "không có gì". Chỉ sợ yêu người không có ý chí vượt khó và niềm tin sống, suốt ngày ru rú trong xó phòng với những "giấc mơ con". Ngày xưa khi gia đình còn khá giả, anh đã từng "ném tiền qua cửa sổ". Ngày nay khi khó khăn, anh đã học được cách tiếc từng chén cơm nguội, biết trả giá từng bó rau, lấy lại tiền thối khi đi uống cà phê, tắt hết điện khi ra khỏi nhà… Anh của tôi bây giờ mới thật sự là người đàn ông đã trưởng thành. Ai giàu ba họ, ai khó ba đời? Tôi tin anh rằng cây tình yêu của chúng tôi tuy không được vun đắp bằng vàng bạc, danh vọng nhưng vẫn sẽ cho hoa trái ngọt ngào.

Biết tự đứng trên đôi chân mình mới đúng là "có gì"!

Tôi cũng đang phân vân khi yêu anh – người "không có gì". Thật sự tôi cảm thấy không an tâm lắm cũng bởi câu hỏi: "Tương lai mình sẽ như thế nào khi gắn kết với người ấy?". Anh chưa có việc làm ổn định, không giàu có, không đẹp trai. Tôi cũng nghèo nhưng có việc làm ổn định, học vấn cao hơn anh nhiều. Tôi sợ sẽ phải một mình lo toan tất cả cho gia đình, con cái sau này. Nhiều lần tôi cũng nói rõ cho anh biết những lo lắng của tôi, anh bảo hãy cho anh thời gian. Anh đang học tại chức, cũng sắp ra trường, rồi anh sẽ có công việc tốt hơn. Tuy vậy, điều tôi băn khoăn nhất là không biết anh sẽ nỗ lực đến đâu, chí cầu tiến của anh sẽ như thế nào, anh có xứng đáng là chỗ dựa tin cậy của tôi?

Với tôi, biết tự đứng trên đôi chân của mình mới là  điểm "có gì" quan trọng của một người đàn ông.

Vậy đó! thật đơn giản để quyết định xem đàn ông có gì mới là quan trọng! đó chính là BẢN LĨNH SỐNG confident Đàn ông có gì? Bản lĩnh sống mới thực sự đáng giá! matrix Đàn ông có gì? Bản lĩnh sống mới thực sự đáng giá!



Nguồn: http://ngoquangdao.com/dan-ong-co-gi-ban-linh-song-moi-thuc-su-dang-gia/

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người "dốt"

Nhân tiện có mấy thằng bạn đang học cấp tốc Tiếng Anh để đi xin việc, chúng nó hỏi mình kinh nghiệm học sao cho hiệu quả thì gặp được bài viết này, khá hay và thiết thực để học ngoại ngữ một cách hiệu quả, bản thân mình sau 1 thời gian dài không tu luyện thì vốn tiếng anh bây giờ cũng ở mức thấp lắm rồi! cry Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người dốt

Nói đến học ngoại ngữ nói chung, mà phổ biến nhất là vụ học tiếng Anh, thì đại đa số người Việt Nam mình đều lắc đầu lè lưỡi. Học tiếng Anh chả ai nói là dễ, hầu hết học xong đều trả lại cho Thầy, hoặc rất vất vả để có được một số vốn từ đủ dùng, hoặc tốn khá nhiều tiền để theo học các trung tâm ngoại ngữ có tiếng tăm mà lắm khi kết quả không tương ứng với số tiền bỏ ra. Đa số sẽ chán nản vì thấy mọi cố gắng đều xuống sông xuống biển, hoặc thấy rằng mình chưa hoàn hảo vì chỉ viết tốt, còn nghe và nói thì như shit, thậm chí một số còn cảm thấy ngoại ngữ là cái gì đó thật kinh khủng và là một sự ám ảnh của bản thân.

hoc ngoai ngu nhanh va hieu qua cho nguoi dot Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người dốt

Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người “dốt”

Kiểu học phổ biến mà các thầy cô hay dùng ở trường là dạy mẫu câu, dạy từ vụng, dạy ngữ pháp, rồi sau đó ghép từ vào các mẫu câu đã được dạy. Dạy và học kiểu đó thì chỉ ai có trí nhớ siêu việt và tính phản xạ cực cao may ra mới khá nổi. Nên nhìn chung 1 lớp ngoại ngữ thì may lắm cũng chỉ vài em mới lĩnh hội được. rofl Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người dốt
Bản thân tui đến tận năm 22 tuổi vẫn không rặn ra được 1 câu tiếng Anh cho ra hồn. Thậm chí đã có lúc nản thật sự vì nghĩ rằng có lẽ suốt đời mình chả bao giờ học ngoại ngữ được cả. Ra đường thấy Tây là tui sợ vãi đái vì không biết nói gì, nó hỏi đường hay hỏi giờ là tui muốn đội quần lên đầu vì quá nhục nhã do không nói được câu nào. Nhìn mấy bạn làm cty nước ngoài nói tiếng Anh rôm rốp như bẻ củi mà phát ham và ngưỡng mộ vô bờ bến. Nhiều lần cũng cố học nhưng rồi đâu cũng vào đấy, trình độ ngoại ngữ vẫn chả khá hơn lớp 1 trường làng là bao.
Rồi cái ngày định mệnh nó đến, tui gặp 1 ông thầy dạy tiếng Anh người Mỹ, cái may mắn là ông này biết nói tiếng Việt. Tui than thở sự tình theo kiểu người nghèo gặp ông Bụt vậy. Ông ấy đã chỉ cho tui cách học ngoại ngữ đơn giản, hiệu quả và rất ít tốn tiền. Ổng bảo rằng đó cũng chính là cách ông ấy học tiếng Việt mà thôi.
Nhân đây tui chia sẻ luôn cách đó để ai cần thì có thể áp dụng. Nhưng nên nhớ cách học nào cũng vậy, sự nỗ lực bản thân là quan trọng nhất, và bạn phải dẹp bỏ được cái xấu hổ, cái ngượng ngùng thì mới mong tiến bộ, còn bằng không thì tốt nhất đừng bao giờ than vãn là sao học hoài không khá lên.
Cụ thể cách học đó là thế này, chỉ gói gọn ở Bốn từ sau:

HỌC NHƯ CON VẸT

hoc nhu con vet Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người dốt
Cách học này bạn cần phải có sách song ngữ. Tìm mua loại sách song ngữ này cũng chả có gì là khó. Và phải có kèm theo đĩa để tập nghe và tập đọc nữa nhé.
Bắt đầu bằng cuốn sách vỡ lòng nhất của tiếng Anh là cuốn StreamLine 1 chẳng hạn.
BẠN HỌC THUỘC NẰM LÒNG các bài hội thoại ngắn. Khi học thì đọc to lên ê a như con nít nó học vậy. Nếu không biết phát âm thì bật đĩa CD lên mà nghe, rồi theo đó bắt chước mà đọc. Đọc đi đọc lại (nhớ là đọc thành tiếng to lên nhá). Đừng cố học nhiều, mỗi ngày bạn chỉ học thuộc nằm lòng 2 bài hội thoại ngắn thôi.
KHI ĐÃ THUỘC BÀI RỒI THÌ bắt đầu vừa đọc to, vừa viết xuống giấy bài hội thoại đó. Chỗ nào không hiểu nghĩ thì cứ nhìn bên phần tiếng Việt.
Vậy đó, qui trình cực kỳ đơn giản. NHÌN, ĐỌC THẬT TO, KHI ĐÃ THUỘC THÌ VỪA ĐỌC VỪA VIẾT XUỐNG GIẤY. Nghĩa là với 1 bài học, bạn luyện cả đọc, viết và nghe. Đừng chú tâm đến mẫu câu hay ngữ pháp con mẹ gì hết, cứ học thuộc nằm lòng bài hội thoại đó thôi. Bạn luyện nói chính là khi bạn đang đọc to lên đấy, và khi bạn đọc to lên là bạn đã luyện luôn cả nghe rồi, khi bạn viết lại bài học thì bạn đang luyện từ vựng và chính tả đấy.
Ngày hôm sau gạo lại bài hôm trước. Nếu thấy vẫn ngắc ngứ thì tốt nhất đừng học bài mới mà học lại bài cũ cho thật thuộc cái đã. Cách học và qui trình vẫn như ở trên.
CỨ NHƯ VẬY, một bài hội thoại ngắn bạn đã học được ít nhất 03 từ. Mỗi ngày bạn duy trì như vậy, chỉ cần mất tầm 1 tiếng đồng hồ thôi, không quá nhiều nhặn, và đảm bảo ít hơn số thời gian mà bạn sẽ phải chạy ra trung tâm ngoại ngữ, gửi xe, vào học, rồi chạy ra lấy xe, chạy về nhà. v.v. Sau 1 năm, tệ lắm bạn cũng có được 1000 từ, dư sức để bạn có thể nói chuyện tưng bừng với người nước ngoài rồi.
Sau khi đã nhuyễn nhừ các bài hội thoại ngắn, bạn chuyển tiếp lên các bài luận văn tả cảnh, tả vật, tả người này nọ. CÁCH HỌC VẪN NHƯ CŨ, KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC THAY ĐỔI.

Cứ như vậy thì một lúc nào đó, nó thấm vào người bạn lúc nào không biết, ai thông minh thì tầm 6 tháng là sẽ thấy ngoại ngữ của mình tiến bộ rõ rệt, ai lù đù thì tầm 1 năm là cùng. Sau đó bạn sẽ tự mình cải thiện ngoại ngữ cùa mình bằng nhiều cách như đọc thêm các sách dạy tiếng Anh với những bài luận dài hơn, chuyên sâu hơn, đọc báo tiếng Anh để học thêm các từ vựng thông dụng, đọc tiểu thuyết, đọc các tài liệu chuyên đề, v.v
Ông thầy Người Mỹ bảo là “Đừng bao giờ học từ vựng riêng lẻ. Vì mỗi từ sẽ có ý nghĩa khác nhau khi nằm trong từng câu nói khác nhau hoặc từng ngữ cảnh khác nhau. Học từ trong các câu nói, các đoạn văn là tốt nhất và dễ nhớ nhất”
Khi bạn thuộc nằm lòng tất cả các bài học, bạn sẽ phản xạ nhanh hơn khi đụng chuyện. Chỉ đơn giản là bạn lôi nguyên xi mấy câu trong đầu bạn ra, thay thế bởi đại từ nhân xưng khác cho phù hợp, thay thời gian, thay địa điểm là bỗng nhiên nó trở thành câu chuyện của bạn. Giống như có lần tôi ra Hanoi, trên đường từ sân bay Nội Bài về trung tâm vô tình tôi ngồi kế bên 1 bạn người nước ngoài. Bạn ấy quay sang bắt chuyện với tôi. Lúc bạn ấy quay sang nhìn tôi là tôi bắt đầu căng thẳng, vì từ lúc học theo cách mới thì đó là lần đầu tiên tôi đụng chuyện. Bạn ấy cất tiếng hỏi mấy câu đơn giản như là “Xin chào, bạn tên gì?” Blah blah blah. Tôi đều trả lời được, và sau mỗi câu trả lời tôi như mở cờ trong bụng, thích thú vì chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ đối đáp ro ro như vậy. Rồi anh ta hỏi tiếp, đại loại là “bạn ra Hanoi mấy lần rồi? Tôi chưa đến Hà Nội bao giờ nên không biết nó thế nào, tôi trước giờ chỉ biết trong Saigon thôi”. Ah, thế là tôi bê nguyên xi cái bài văn tả cảnh ở bên Anh mà tui học trong sách, thay toàn bộ nơi chốn, thời gian, nhiệt độ, khí hậu thành ra bài văn tả Hà Nội và nói ào ào cho anh bạn người nước ngoài nghe. Tối hôm đó xém xíu mất ngủ vì quá sung sướng. Sau bao nhiêu năm miệt mài trong vô vọng, cuối cùng tôi đã tạm thành công với cái tiếng Anh của mình. matrix Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người dốt

Tôi không phải là một người có trí nhớ tốt, cũng chẳng phải xuất chúng giỏi giang gì cả. Nhưng cỡ một thằng bình thường như tôi mà học được tiếng Anh thì chắc chắn các bạn đều làm được cả, chẳng qua vì chưa học theo đúng cách mà thôi. Cách học này đã biến tôi từ 1 thằng mà một chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết, thành một thằng có đủ vốn từ để đi dịch phim kiếm tiền. Khi đã có cách học phù hợp, thì bạn chỉ cần chịu khó một chút xíu, là mọi việc đều ok lah hết. Nên nhớ rằng, cách học đúng chỉ là phương tiện, nỗ lực của bản thân mới chìa khóa dẫn đến kết quả cuối cùng. Hoặc có thể nói thêm là, dù bạn có nỗ lực đến đâu mà không có cách học đúng, thì cũng như có chìa khóa nhưng không có phương tiện, nên bạn sẽ lại tiếp tục cuốc bộ dài dài. Hớ hớ hớ.
.
TÁI BÚT; Cách học này đều áp dụng được cho tất cả các thể loại ngoại ngữ khác big smile Học ngoại ngữ nhanh và hiệu quả cho người dốt

 

Nguồn: Tumblr



Nguồn: http://ngoquangdao.com/hoc-ngoai-ngu-nhanh-va-hieu-qua-cho-nguoi-dot/

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

(Tình yêu) Hôn anh, thêm một lần nữa nhé!

Câu truyện tình yêu: Hôn anh, thêm một lần nữa nhé!

Mỗi lần đứng trước cửa nhà tôi là cô gái ấy sẽ chuẩn bị nói một câu chuyện, dài và lộn xộn. Còn tôi thì luôn chỉ lắng nghe, trong vai người bạn được gia đình em trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe em nói.

Thêm một lần nữa nhé!
 Đó là ngày cuối cùng của tháng Mười, mưa mang cái rét đầu mùa ùa vào lòng Hà Nội. Những con đường trùng xuống, ảm đạm trong một màn mưa miên man và day dứt. Khi tôi đang ngồi bên cửa sổ căn gác nhỏ của mình, đọc một số tài liệu cho cuộc họp chuyên môn, những hạt mưa hoà vào nhau rồi lăn dài thành những dòng tiếc nuối phía bên ngoài lớp kính, cô gái đó tìm đến trước cửa nhà tôi. Em đứng trước bậc thềm, giũ nhẹ chiếc ô in hình nhiều bông hoa nhỏ màu cam ngả nâu xếp thành những vòng tròn đồng tâm cho những hạt nước mưa rơi xuống và đưa ngón tay trắng bệch nhấn vào chuông cửa. Nửa phút sau, cánh cửa mở ra. Em đứng trước tôi, mắt nhìn thẳng, cái cổ cao hơi vươn lên dường như đang cố tìm cho mình âm vực của sự bình tĩnh. Và em tìm được. Bình thản, em nhìn vào mắt tôi:
  • Em cần nói chuyện.
 Em co người, vùi mình vào chiếc gối màu xanh nhạt đặt ở góc chiếc ghế đệm trắng, mắt nhìn đăm đăm vào bức tranh “Phố” treo ở bức tường đối diện. Tôi lặng im nghe em nói, lặng im như từ trước đến giờ vẫn vậy, trong vai người bạn được gia đình em trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe em nói. Người ta nghĩ em nên có một người có thể khiến em tin tưởng và tâm sự, bởi có một ngày, họ nhận ra em không có đến một người bạn thực sự. Em chìm trong câu chuyện của mình, miên man nói, mắt vẫn không rời bức tranh trên tường - bức tranh vẽ một góc phố nào đó của Hà Nội với những đường nét đơn giản và gam màu của quen thuộc của mùa Thu. Câu chuyện dài ra theo những lúc đến giảng đường, về nhà, ngồi vào bàn ăn, bữa trưa một mình, những món ăn từ rau đến thịt, đến cả chiếc đĩa đựng những quả táo, chiếc găng tay lấy đồ nướng trong lò của cô giúp việc tên Hoài, chương trình tivi lúc ba giờ chiều, chiếc áo dài cô biên tập viên mặc, bản nhạc đàn bên dương cầm đứt đoạn bởi cơn mưa, và mùi mưa lạnh giá tràn căn phòng…
  • Bây giờ anh muốn làm gì? – Em đột ngột quay sang và hỏi tôi.
  • Làm gì à? – Tôi hỏi lại trong lúc tìm kiếm một suy nghĩ – Tôi muốn một giấc ngủ dài, quên tuốt những cuộc họp rắc rối. Khi tỉnh dậy, tôi sẽ ăn một tô phở nóng.
  • Em chẳng thích ngủ, và cũng chẳng muốn ăn phở. – Em nhún vai.
  • Em chỉ muốn đi…
  • Hôm nay đủ rồi. Em về đây!
  • Đủ rồi? – Tôi nhìn em hoài nghi.
  • Vâng, đủ rồi!
  • Tôi thấy có chuyện gì đó khác!
  • Anh mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi đấy. Có lẽ với bác sỹ tâm lý thì đầu óc ai cũng có vấn đề! – Em cầm chiếc ô với những vòng tròn hoa đồng tâm lên, bước về phía cánh cửa.
  • Em cứ quay lại nếu thấy cần!
 Đó là cuối chiều của một ngày cuối tháng Mười, trời tối sớm, không gian là một màu ảm đạm và buồn bã. Bốn mươi lăm phút sau khi ‘bệnh nhân’ của tôi bước ra khỏi cánh cửa, tôi đã quay lại và tiếp tục nhấn chìm mình trong đám tài liệu với mong muốn về một giấc ngủ dài và tô phở nóng sau khi thức dậy. Ngoài cửa kính, mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, những cành cây run rẩy trong từng cơn gió lạnh. Trong một thoáng, tiếng chuông cửa kéo tư tưởng vừa tự do bay tung lung quay lại với căn phòng nhỏ. Cô gái ấy lại đang đứng trước cửa nhà tôi, tay giũ nhẹ chiếc ô in hình những bông hoa li ti xếp thành nhiều vòng tròn đồng tâm. Nửa phút sau, cánh cửa mở ra. Em đứng đó, những sợi tóc thấm nước mưa, bết lại thành những lọn nhỏ, vai áo trắng và gấu quần jeans thì đã ướt nhẹp. Em ngước lên, lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt trong suốt, đôi môi mím chặt và cố giữ cho mình đứng vững trên đôi chân run rẩy vì lạnh.
  • Tôi nhớ em có mang ô !
  • Vâng… - Em cúi mắt xuống.
  • Vào đi ! – Tôi đẩy vai em qua khỏi cánh cửa. – Và nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì.
 Căn phòng tê cứng trong im lặng. Em so vai trong chiếc chăn mỏng và duỗi nhẹ những ngón chân đỏ  ửng - dường như đã đi bộ rất xa, xoay nhẹ người trong bộ đồ rộng rãi tôi đưa em thay trước đó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bức tranh ‘Phố’ treo trên tường, màu sắc ấm áp hơn đôi chút với cái chụp đèn vừa bật sáng. Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh và chờ đợi. Cảm giác thật khó tả khi nhìn vào em trong khoảnh khắc đó, giống như em đang quay lưng về phía tôi, quay lưng lại với thế giới đằng sau, gương mặt chìm trong bóng tối của sự cô độc đang khao khát được chia sẻ. Em nhắm mắt:
  • Ba mẹ em ly hôn rồi. Sáng nay mẹ đã lên máy bay…
  • Mẹ sang Ý, còn em thì chưa bao giờ thích nước Ý cả. Em chỉ muốn Hà Nội.
  • Ba nói với em: ‘Ba rất tiếc’. Và chiều nay, ba đi Nha Trang dự hội nghị…
  • Cô Hoài rất buồn vì mẹ đi. Chiều nghe tin con trai cô ấy ở quê ốm. Thế nên cô ấy đã xin nghỉ ba ngày… Em dặn cô ấy nghỉ một tuần. Em nói em tự lo được…
  • Dù sao em cũng đã 21 tuổi rồi. Em đã rất lớn. Em đã học qua lớp nấu ăn, biết dọn nhà, đến trường, về nhà, chơi dương cầm hoặc xem tivi khi buồn… Không còn là con bé 6 tuổi phải để người lớn giục đi ngủ…
  • Ba không hay ở nhà với em. Mẹ cũng thế…
  • Suy cho cùng, em chỉ quen với sự có mặt của cô Hoài. Em chẳng thấy có gì thay đổi ngoài sự vắng mặt của cô ấy. Nhưng...
  • Hôm nay em ở lại đây được không ? – Em choàng mở mắt rồi quay sang nhìn tôi, vẫn ánh nhìn trong suốt nhưng lấp lánh những niềm hy vọng của một đứa trẻ.
  • Nếu em muốn. Nhưng em sẽ nấu bữa tối, đồ ăn có trong tủ lạnh. – Không tỏ ra ngạc nhiên, tôi khoát tay làm một động tác chỉ về phía nhà bếp.
 Em nhoẻn cười, gạt chiếc chăn mỏng sang, đi về phía nhà bếp, bỏ mặc tôi phía sau – đăm đăm nhìn vào bóng gót chân em thấp thoáng sau gấu quần phải xắn lên vì quá dài.
 
 Đó là một buổi tối của ngày cuối tháng Mười, căn phòng hơi se lại bởi cái rét đầu tiên vừa mới về ngày hôm qua giữa lòng thành phố. Phòng ăn ấm áp với những chiếc đèn rủ xuống từ trần nhà, toả ra thứ ánh sáng màu mật ong loãng dịu nhẹ. Em đặt tô canh xuống bàn, đến gần và hôn nhẹ lên tóc tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn em. Em cười :
  • Như một gia đình vậy !
Ừ, “như một gia đình”. Đã lâu rồi, tôi không thấy trong lòng nhẹ nhõm đến lạ lùng như vậy. Có lẽ việc sống quá lâu với những bữa ăn một mình khiến khoảnh khắc này trở nên rất khác biệt.
    -  Tại sao anh không sống với ba mẹ?
    -  …
    -  Ba mẹ anh không giống ba mẹ em. Họ vui hơn mà! – Em ngước mắt nhìn lên những chiếc đèn, mắt long lanh sáng với những ý nghĩ vui vẻ về ba mẹ tôi.
    -  …
    -  Anh thử món canh đi. Em vừa đọc công thức làm nó trên gói hạt nêm. – Em mỉm cười – Em chưa từng làm, cũng chưa ăn bao giờ. Hồi trước, em gọi đó là Món canh cho Thỏ. Có quá nhiều loại củ, anh thấy không…
    -  …
    -  Anh thấy ngon chứ? Cả món này nữa… Trong tủ của anh rất nhiều đồ… Chị ấy mua cho anh hả?
    -  “Chị ấy”? – Tôi ngước lên – À, mẹ tôi.
 Em ngậm  đầu đũa, mắt lại ngước về phía những bóng đèn.
 Phần còn lại của bữa tối trôi qua im lặng. Gần hai năm, tôi  đã tạo ra một thói quen là nghe em nói và không can thiệp nhiều vào mạch ngôn từ của em. Cho đến lúc muốn nói về bữa tối dành cho Thỏ với 70% rau củ quả thì bắt gặp những suy nghĩ trong mắt em. Ừ, có lẽ sự vui vẻ lúc này đối nghịch quá với nỗi buồn em mang theo. Có một gia đình vừa mới tan vỡ.
   
 Đó là đêm cuối tháng Mười trời mưa, khi đồng hồ  đang chỉ về những giờ cuối cùng của ngày, cô gái ấy và tôi đang ngồi trên những chiếc ghế khác nhau, theo dõi một chương trình tổng hợp bóng đá. Một lát sau, em đứng dậy, làm một điệu bộ rón rén rất buồn cười và đi về phía tôi trên những ngón chân. Em ngồi xuống tấm thảm dưới chân tôi, vươn tay choàng qua cổ tôi:
  • Em chỉ muốn được ôm thật chặt!
Một vài giây để cảm nhận mùi hoa Lavender trên tóc em.
  • Lẽ ra anh nên nói những lời vui vẻ trong bữa tối chứ? Ăn tối với anh thật là chán!
 Tôi đưa tay và ôm lấy em. Cái ôm chặt tốt cho một thân thể rã rời sau những ngày mệt mỏi. Nghe cánh tay em siết lại trên cổ tôi, để gần nhau thêm một chút.
  • Nếu em muốn hôn anh thì sao? – Em thì thầm cùng với một nụ cười nghịch ngợm.
  • Em có biết mình đang đi đâu không?
  • Có!
 Và  chỉ một động tác đơn giản, em áp môi em vào môi tôi. Đó là những thời khắc cuối cùng của tháng Mười, khi ngoài trời, mưa vẫn nặng hạt rơi, gió thổi lạnh từng cơn, và phía bên trong căn phòng, chúng tôi đã hôn nhau rất lâu… 
bài học tình yêu: Hôn anh, thêm một lần nữa nhé!

Hôn anh, thêm một lần nữa nhé!


  • Anh sẽ nhường giường của anh cho em chứ?
  • Em sẽ ngủ ở salon, tiểu thư ạ!
  • Đàn ông galant sẽ nhường giường nệm cho phụ nữ và ngủ ở trên ghế!
  • Hãy ra salon nằm đi, em sẽ có một chút kinh nghiệm mới mẻ. Tôi nghĩ là em đã chán giường nệm rồi đúng không?
  • Anh không galant chút nào!
  • Cảm ơn vì lời khen!
 Tháng Mười đang trôi qua những giây cuối cùng. Khi cô gái  ấy đã cuộn mình trong tấm chăn ấm và nằm im trên ghế salon trong phòng khách, khuôn mặt giấu vào chiếc gối mềm màu xanh cốm nhạt, tôi trở lại phòng ngủ, khép cửa lại và vùi người vào đám chăn gối của mình. Tôi đã nghĩ, nếu có thể, tôi muốn hôn cô ấy thêm một lần nữa, và có thể là một lần nữa, một lần nữa…
  • Em vừa bò vào giường tôi đấy! Em là một cô bé hư hỏng ! – Tôi gối đầu lên cánh tay mình, hé mắt nhìn em trong ánh đèn ngủ màu cam nhạt.
  • Không, em không hư hỏng! – Em chun mũi bướng bỉnh. - Ở ngoài đó sợ lắm, gió cứ thổi mãi. Cành cây đập vào cửa sổ nhà anh nghe như có ai gõ cửa vậy!
  • Em thật nhát gan, chẳng chịu nổi lấy năm phút một mình!
  • Không! Chẳng qua đây đâu phải nhà em? Em không quen.
  • Em đã lê la ở đây gần hai năm rồi!
  • Nhưng vẫn không phải nhà em…
  • Em không sợ tôi sẽ làm gì em sao?
  • Anh sẽ làm gì em à ?
  • Có thể !
  • Nhưng em đang mặc một bộ đồ buồn cười và chẳng sexy chút nào hết !
  • Thế thì sao ? Em không thấy lúc nãy tôi hôn em rất say sưa đấy à ?
  • Anh thích hôn em đấy chứ ?
  • Đấy là nụ hôn thứ hai của em.
  • Thứ hai ?
  • Lần đầu tiên khi em học lớp 11, cậu bạn cùng lớp. Em thấy nó rất khó chịu và bọn em đã không hẹn hò thêm nữa.
  • Vậy lần này thế nào ?
  • Khó chịu bình thường ! – Em cười.
  • Em nói dối. Tôi thấy là em cũng rất say sưa!
  • Thôi ngủ đi. Em tránh xa tôi ra. Tôi sợ những móng tay của em! Nếu thức khuya hơn nữa, mai tôi sẽ muộn làm và tôi sẽ giết em.
  • Được thôi! – Em nhướn mày và quay đi.
 Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau. Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cô gái ấy, một luồng ấm  áp với những cảm xúc rất buồn cười. Bên cạnh tôi, một cô gái 21 tuổi, dường như chưa kịp lớn bởi tuổi thơ thiếu sót quá nhiều ký ức, để thậm chí không thể cảm nhận được sự tan vỡ, không biết cách khóc khi ba mẹ mình ly hôn, nói rất nhiều mỗi lần đến gặp tôi, chỉ yêu cầu được lắng nghe bởi như thế với em đã là đủ, đề nghị được ở lại nhà tôi vào một tối tháng Mười mưa lạnh buốt và chui vào giường tôi lúc Mười hai giờ đêm nhưng lại làm cho tôi có cái cảm giác thật yên lòng, vì tôi biết mình sẽ không “làm gì”. Sự xuất hiện của em trong căn nhà buồn tẻ này đã trở nên tự nhiên và thân quen quá đỗi. Có lẽ đó là, cảm giác cần che chở và không thể làm tổn thương một cô gái đã quen với việc bị thương quá nhiều trong đống nhung lụa của mình...
Khi tôi  đi làm, cô gái ấy vẫn đang còn say ngủ, mặt quay về phía tôi nằm nhưng hai bàn tay thì giấu dưới gối. Tôi để lại cho em một mấu giẩy ngắn gọn: “Tự lo bữa sáng nhé!” và vội vã ra khỏi nhà. Lúc trở về, tôi nhận được một mẩu giấy to gấp sáu lần mẩu giấy tôi để lại, và những gì em viết: “Em sẽ sang Ý tìm mẹ. Khi mẹ đi, em đã trốn trong phòng và không ôm mẹ. Chiều ngày mùng 8 em quay lại Hà Nội. Em cũng đã gọi cho ba và nói ba cắt hợp đồng với anh. Bởi vì, lúc 5 giờ chiều ngày mùng 8 tháng Mười một, nếu anh ra đón em ở Nội Bài, em sẽ trò chuyện với anh miễn phí trong suốt phần còn lại của ngày tháng. Và hôn anh thêm một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa…

 

(Tình yêu) Cô gái có chiếc bờm đỏ

Câu truyện tình yêu: Cô gái có chiếc bờm đỏ

Hồi Chi Lan xem BOF, khóc mếu khi Jun Pyo gặp tai nạn rồi quên Jan Di, Kiên đã cười trêu cô suốt. Và giờ thì Chi Lan đang mắc căn bệnh tưởng chỉ có trong phim đó, tất cả kí ức về anh trong cô đã bị xoá bỏ.

Kiên ngồi bên khung cửa sổ trắng. Ngoài trời, từng bông tuyết đáp xuống và chao đảo vì gió. Khung cảnh quen thuộc của mùa đông ở Maine. Chỉ nhìn tuyết thôi mà anh cũng cảm thấy tay mình chợt lạnh cóng. Anh bước đến bên giường bệnh, khẽ nắm lấy tay cô gái và mỉm cười:

-       Chi Lan này, tuyết rơi rồi kìa. Em rất thích cùng anh đi dưới tuyết rơi, em nhớ không?

Đôi mắt của Chi Lan hướng ra cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, vô hồn và trống rỗng. Mím chặt môi lại, Kiên giúp cô nằm xuống. Chiếc bờm đỏ của Chi Lan tuột ra, Kiên khẽ gỡ lấy và im lặng nhìn nó. Chi Lan của anh không còn là Chi Lan của một năm trước nữa. Ánh nhìn lạnh ngắt đó không phải là ánh nhìn tinh nghịch của Chi Lan mà anh từng yêu. Khuôn mặt trắng bệch và nặng nề này không phải là Chi Lan đáng yêu của anh. Thậm chí chiếc bờm đỏ cô vẫn đeo trên đầu bây giờ dường như cũng không còn là chính nó.

Kiên không thể tin được một cô gái yêu đời như cô lại bị “chấn động thần kinh gây mất trí nhớ tạm thời”, như bác sĩ đã nói với anh hôm qua. Thật nực cười, hồi Chi Lan mải mê xem BOF và xót xa khi Jun Pyo gặp tai nạn và quên hẳn Jan Di, Kiên đã cười trêu cô suốt. Và giờ thì căn bệnh đó đã xảy ra với Chi Lan, và tất cả những kí ức về anh trong cô đã bị xoá bỏ. Áp lực bài vở thì anh có thể hiểu được, nhưng Chi Lan của anh vốn rất thông minh và mạnh mẽ, tại sao cô lại bị stress đến mức mất trí nhớ như vậy? Và tại sao cô lại chỉ quên mọi thứ liên quan đến anh?

Dù muốn bác bỏ đến đâu thì Kiên vẫn không thể phủ nhận rằng anh chính là lí do và cũng là người đang đau khổ khi nhìn thấy người anh yêu trở nên trầm cảm như vậy. 

- Anh đến đây cũng gần một tuần rồi đấy nhỉ? Bệnh nhân là người yêu của anh à? - Cô y tá vào cho Chi Lan uống thuốc và hỏi anh.

- Không. Chúng tôi không phải một đôi.

- Anh nói dối. Lúc mới thấy bệnh nhân anh đã ôm chặt cô ấy và khóc. Anh cũng không phải họ hàng, vậy thì chỉ có người yêu mới hành động như vậy thôi. 

Kiên cười nhẹ. Ừ, chỉ có người yêu mới hành động như vậy thôi. Nhưng anh và cô bây giờ đâu phải người yêu? Mặc dù chắc chắn là anh vẫn còn yêu cô, yêu cô hơn bao giờ hết. Sau khi tốt nghiệp và về Việt Nam, lòng anh luôn đau đáu khi nhớ đến cô. Chi Lan đã khiến năm cuối đại học của anh là năm đẹp nhất. “Cô gái đeo bờm đỏ” - hồi đầu mới gặp, cứ nghĩ đến cô là anh nghĩ đến hình ảnh ấy. Anh và cô quen nhau trong một buổi chiều cuối thu ở thư viện. Một cô bé nhanh nhẹn, láu lỉnh và sắc sảo. Hai người dần đi chơi và yêu nhau như một lẽ thường tình. Cô đã đến như một cơn gió, ùa vào cuộc sống của anh và thổi vào trong đó những gì đáng nhớ, lung linh nhất. Một năm học với bao kỉ niệm, anh yêu và nâng niu cô bằng cả tấm lòng mình. Thế nên mỗi khi ngồi cà phê một mình, anh lại nhớ đến Chi Lan trong buổi chiều trước khi anh về nước. Cô nghẹn ngào nói chia tay với anh trong nước mắt, bảo anh không cần biết lí do và nếu biết anh cũng sẽ không hiểu được lí do. 
bài học tình yêu: (Tình yêu) Cô gái có chiếc bờm đỏ
(Tình yêu) Cô gái có chiếc bờm đỏ

Cho đến hôm nay anh vẫn không hiểu được lí do Chi Lan chia tay anh. Chỉ biết là anh đã đau đớn biết nhường nào. Mấy tháng đã trôi qua nhưng không ngày nào anh không nhớ đến cô, nhớ giọng nói của cô và những email nhẹ nhàng cô gửi cho anh như hồi nào, nhưng nick của cô thì luôn tối đen trên list của anh, Facebook của anh cô cũng đã remove. Kiên cố gắng lao vào công việc, vào luận án thạc sĩ, để không có thời gian đi chơi, và để anh càng ngày càng nhớ đến Chi Lan… Một sáng chớm đông rét buốt ở Hà Nội, Kiên tỉnh dậy và chợt thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Anh biết ngay Chi Lan đã có chuyện gì đó, gọi ngay cho Amy, cô bạn cùng phòng của Chi Lan…
 
Và giờ thì anh đang ở đây, trong phòng bệnh nơi Chi Lan đang nằm để theo dõi và điều trị. Cô vừa thi xong và đang được nghỉ Thanksgiving nên trước mắt sẽ không bị mất nhiều bài học, nhưng tình hình này anh đang lo không biết cô có hồi phục nhanh được không. Anh đã được nhìn thấy cô, được chăm lo cho cô hàng ngày, được cầm chiếc bờm đỏ của cô trên tay, nhưng cũng là lúc anh buồn hơn bao giờ hết. Bây giờ thì chỉ lúc nào cô ngủ, anh mới cảm thấy cô vẫn là Chi Lan của anh: nhẹ nhàng và thanh thoát biết bao. Anh run run đặt môi lên trán cô, rồi bước ra khỏi phòng. 

Chi Lan đang mê mải trong giấc mơ. Có ai đó vừa hôn lên trán cô, và cô có cảm giác rõ ràng rằng nó khiến tim cô đập nhanh lên. Ắt hẳn người đó rất quen thuộc với cô, và có khi còn quan trọng với cô nữa. Nhưng cô không thể nhớ ra anh ta là ai. Rồi cô lại chìm vào giấc mơ quen thuộc của mình. Những thước phim quay chậm hiện ra. Cô đang đứng ở sân trường giữa đống lá vàng rơi, quay vòng vòng và hét lên thích thú. Cô có thể cảm nhận được niềm vui lan toả trong mình khi cô nói chuyện với ai đó ở thư viện, nhưng cô không nhìn được mặt người đó trong kí ức của mình. Cũng người đó đã cùng cô ngồi xem phim “Trái tim mùa thu”, bộ phim mà cô yêu thích nhất, rồi cùng cô học đánh bản nhạc phim. Những buổi chiều bên chiếc đàn piano và cùng say sưa trong Autumn in my heart. Cô đi cạnh ai đó giữa tuyết rơi rét cóng mà thấy lòng mình thật ấm áp… Nhưng người đó là ai? Tại sao một người hiện diện hàng ngày trong cuộc sống của cô mà cô lại không thể nhớ ra? Người đó có phải anh chàng hàng ngày vẫn chăm sóc cho cô ở bệnh viện không? 

Chi Lan choàng tỉnh và  thấy mắt mình ướt đẫm. Cô vừa mơ thấy mình đang chạy trong sân trường, không phải chạy nhảy như mọi ngày mà là chạy trốn một ai đó, trốn một người đang gọi to tên cô đến khản giọng. Lúc đó cô đã vừa chạy vừa khóc, và đến bây giờ, khi mơ về nó, cô vẫn khóc. Chi Lan không nhớ được cô đã làm gì để phải chạy như thế, nhưng cô cảm giác được lí do của việc đó. Cô đã tưởng như nếu làm thế thì cô sẽ vui và cuộc sống của cô trở về quỹ đạo, nhưng không. Cô chỉ gắng gượng để vui vẻ những ngày đầu. Càng về sau cô càng chìm trong ân hận và đau đớn. Chi Lan từng nghĩ cô vẫn là một cô bé vô tư lự như hồi học sinh, cô không bao giờ lập kế hoạch quá xa xôi cho đời mình. Cô vẫn thích và yêu như thời học sinh, hoàn toàn theo cảm tính và nếu như không được ở bên nhau, cô sẽ phũ phàng chia tay. Cô không thích níu kéo, không thích sự nhung nhớ ngày này qua năm khác. Cô cần những cái thuộc về hiện tại. Cô cần được yêu và luôn luôn phải được bên cạnh “người yêu”, hàng ngày, thậm chí hàng giờ. Mỗi lần chuyển nhà, chuyển cấp hay thậm chí chuyển lớp, cô lại thay một bạn trai mới. Không một chút xót xa và tiếc nuối. Cứ như thế, bao nhiêu bạn học đã từng lăn xả vào cô rồi lại bị cô rời bỏ, Chi Lan trở thành cái tên của sự giỏi giang và kiêu kì ở những ngôi trường cô từng theo học… 

- Nhưng lần này thì không phải như thế, anh Kiên ạ. - Amy thì thầm.

- Tức là…?

- Lúc anh mới về nước, Chi Lan cố tỏ ra vui và bình thường. Mọi người trong trường vẫn trêu đùa bạn ấy về việc đã dũng cảm “đá” một chàng trai như anh. Nhưng em ở cùng phòng với bạn ấy nên biết. Tối nào bạn ấy cũng ngồi trước màn hình laptop, rồi thở dài nhờ em log in Facebook cho bạn ấy xem tình hình của anh. Mỗi lần thấy một cái gì đó, một cảnh gì đó gợi nhớ đến anh, bạn ấy đều đứng lặng rất lâu, và tối về lại ngồi khóc.

- … Vậy Chi Lan không học hành gì được sao?

- Haha, anh Kiên sợ vẩn vơ rồi. Bạn ấy vẫn đứng trong 10% dẫn đầu của lớp. Nhưng càng vùi đầu vào học, bạn ấy càng stress. Chi Lan không còn học bài nhanh như hồi xưa nữa, cho nên bạn ấy thường xuyên phải thức cả đêm để đọc sách hoặc hoàn thành bài tập.

- Và vì thế cô ấy ngã quỵ?

- Vâng, trước Thanksgiving một tuần, tức là lúc đang thi final term, Chi Lan thực sự khủng hoảng, có những hôm tự khoá mình trong toilet và hét lên rất lâu. Em chỉ sợ bạn ấy lại làm mấy trò self-cut như mấy bạn gái Việt Nam vẫn làm khi stress, nên cuống cuồng đập cửa. Rồi bạn ấy ra học tiếp, rất bình tĩnh và thản nhiên. Anh biết Chi Lan mà, bạn ấy luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực sự thì không phải như thế…

- Uhm.

- Em không dám khẳng định điều gì, nhưng em nghĩ bạn ấy như thế là vì anh.

- Vì cô ấy chủ động chia tay anh nên nuối tiếc ư?

- Em nghĩ đó chỉ là một phần. Bạn ấy bị sốc vì mình nuối tiếc sau khi chia tay một chàng trai. Anh biết đấy, những lần trước… Khi con người đột nhiên cư xử khác với bình thường và nhất là khi điều đó lại thuộc về bản năng chứ không điều khiển được, người ta thường lo lắng và tìm cách để cân bằng trở lại.
- …
- Em nghĩ là vì những lần trước Chi Lan chưa hề “yêu”. Bạn ấy chỉ đùa cợt và giỡn chơi. Có lẽ Chi Lan hiểu được lí do đó, nhưng cái tôi quá lớn không cho phép bạn ấy liên lạc lại với anh. Buổi sáng sau khi bạn ấy hoàn tất bài thi cuối cùng, Chi Lan đã ngất xỉ, sốt rất cao và lên cơn co giật ngay ở cửa phòng thi và được đưa vào viện. Buổi chiều đưa cô ấy vào viện và làm các thủ tục xong, em định gọi cho anh nhưng anh đã gọi trước rồi… À, em phải vào thăm cô ấy một lát đây.

- Ừ. Amy nhớ kể chuyện trường lớp cho Chi Lan nghe. Anh thì không rõ tình hình ở trường, với cả cô ấy cũng không nhớ được anh mà. 

Amy cúi đầu tỏ vẻ thông cảm và rời quán café. Kiên lặng yên nhìn cốc espresso đã nguội ngắt. Anh hiểu Chi Lan, đồng cảm với sự hoang mang và nỗi đau của cô, càng thương cô hơn bao giờ hết. Lẽ ra anh phải là người chủ động gọi điện cho cô, nhưng anh nghĩ khi cô đã chia tay trước tức là có lí do riêng, và anh tôn trọng điều đó. Không có Chi Lan, anh đã sống vật vờ biết bao, vậy không có anh, ắt hẳn cô đã đau đớn biết nhường nào, vì cô vốn là người sống tình cảm mà.. Kiên chống tay lên bàn và úp mặt vào đó để giấu đi những giọt nước mắt. Việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao để Chi Lan nhớ lại được anh, còn tất cả những chuyện khác sẽ giải thích sau. Anh biết việc đó là rất khó và dường như chỉ thành công ở trong phim ảnh, nhất là khi hiện tại anh rất sợ khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô. Nhưng Kiên biết, anh sẽ cố gắng đến cùng, để lấy lại kí ức và nụ cười cho người con gái anh yêu. 

                                                      *** 
Chi Lan pha cốc sữa và  ngồi xuống bên cửa sổ. Cô  nhìn rõ hình ảnh của mình qua kính cửa sổ. Trời  đã tối, lại còn phủ đầy tuyết trắng. Bộ  áo bệnh nhân trắng và khuôn mặt cô  cũng đang trắng bệch, chỉ có chiếc bờm đỏ trên đầu là nổi bật khỏi những thứ màu trắng nhợt nhạt kia. Từ mấy hôm nay, khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu ấy trong gương, Chi Lan vẫn thấy thiếu một thứ gì đó khiến cô không hẳn là cô nữa. Amy vừa đi về, không quên cười và chúc cô sớm nhớ lại thứ cần nhớ. Trong đầu Chi Lan vẫn ám ảnh câu nói của Amy:

- Nhờ  là roommate của bạn mà  mình xem được mấy phim Hàn Quốc  đó. Bạn nhớ hồi bạn than thở  suốt khi Jun Pyo gặp tai nạn, mất trí nhớ một phần và chỉ quên Jan Di không?

- Ừm.

- Vậy nếu bây giờ bạn bị như Jun Pyo thì sao?

Thì  sao nhỉ? Chi Lan không đến nỗi ngây thơ  ngốc nghếch, cô hiểu chuyện gì  đang xảy ra với cô. Và  cô cũng lờ mờ  đoán ra “người đó” - người đã bị cô lãng quên, là ai. Chỉ tiếc là cô không thể tỏ ra thân thiện với một người cô không hề nhớ, cho dù trong quá khứ người đó có là người yêu của cô đi nữai. Cô sống vì hiện tại, và nếu hiện tại không cho phép cô nhớ lại quá khứ, cô cũng sẽ không bắt ép mình. 

- Bạn đột ngột ra viện thế này ư?

- Ừ. Bác sĩ bảo về thể chất thì mình đã khỏi rồi. Về thôi. Nếu ở lâu hơn thì mình không đủ tiền viện phí.

- Bạn không báo anh Kiên à? Mấy hôm nay anh ấy có vẻ bận gì đó nên không thường xuyên vào chăm bạn. Bạn giận anh Kiên à?

- Tại sao phải giận? Tại sao phải báo? Mình không quen anh ta. Hoặc có quen thì cũng không nhớ anh ta là ai hết.
- Chi Lan à… - Amy nói buồn buồn - Bạn khác quá. Mình sợ cứ thế này bạn sẽ thành một con người khác mất. Không phải Chi Lan của ngày xưa nữa rồi. 

Chi Lan lại nhìn ra ô cửa sổ tuyết. Bất giác cô thở dài. Và hốt hoảng: tại sao cô phải thở dài? Cô đang thất vọng vì điều gì đó ư? Cô đang mong chờ ai ư? Thời gian này cô bị làm sao vậy, cô chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều đến như thế này. Chi Lan cứ chìm trong những dấu hỏi lúc đi cùng Amy ra cổng bệnh viện. Cô cứ như người mất hồn như thế, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Kiên:

- Chi Lan, chờ anh!

Tim cô reo lên. Điều đó thuộc về bản năng, cô không thể điều khiển và cũng không thể giải thích được. Cô chỉ điều khiển được cảm xúc của mình, lạnh lùng nhìn anh và cố nén cái ý muốn được lại gần anh đang cháy lên trong lồng ngực.

- Chi Lan, em đi với anh một lát được không? Một lát thôi, sẽ không phiền đến em đâu. Hãy tin anh và cho anh một cơ hội, được không em? 

Kiên bắt taxi, đưa Chi Lan đến một gallery nhỏ, hình như là của một anh bạn cũ của Kiên. Anh dẫn cô vào một căn phòng treo đầy ắp những bức tranh mùa thu; từng khung tranh lá vàng, lá đỏ sắp xếp dày kín cả bốn bức tường. Sắc màu lá thu màu đỏ luôn rực rỡ và lung linh, là sắc màu Chi Lan thích nhất, đến nỗi cô luôn đeo chiếc bờm đỏ như một dấu ấn đặc biệt của mình. Kiên nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt lạnh giờ đã ấm lên bởi sắc đỏ kia. Anh siết chặt tay cô, rồi đến đến bên chiếc đàn dương cầm ở giữa phòng, bắt đầu hoà mình vào những nốt nhạc réo rắt của Autumn in my heart. Chi Lan để cho trái tim mình rung lên từng hồi, cô không kìm nén nữa mà để đôi chân đung đưa, hoà mình vào bản nhạc cô hằng yêu thích. Đôi môi cô khẽ nở nụ cười. Kiên vẫn đánh đàn, ngước lên nhìn cô trìu mến và âu yếm cười với cô. Và rồi Chi Lan cảm thấy đầu cô đang nóng bừng, chân cô run rẩy, và cô ngã xuống sàn, nằm lên những bức tranh lá vàng rơi, trong tiếng nhạc vẫn ngân vang… 

- Chi Lan, em có sao không? Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em xúc động.

- Em ngã có đau không?

- Em chắc chắn là em không sao chứ?

- Anh đưa em về nhé? Hay là gọi Amy đến đón em về?

- Em có thấy lạnh không?

- Em… em có nhớ được chút gì không? 

Chi Lan ngồi bó gối trên sàn, cụp mắt xuống, không trả lời. Thế là hết. Kiên thở dài buồn bã. Ngày mai anh sẽ quay lại Việt Nam, còn cô sẽ quay lại học và bắt đầu cuộc sống mới. Một cuộc sống không-anh, chưa từng quen anh và không hề nhớ anh. Kiên gọi điện cho Amy, rồi bước ra ngoài trời đông lạnh giá. Anh lặng lẽ đi dưới tuyết và mắt anh nhoè đi. Người anh cũng đang nóng bừng, và anh đi như trong mơ… 
                                                      *** 
... Phải rồi, như một cơn mơ. Anh nghe thấy giọng nói trong veo của Chi Lan. Lần đầu tiên kể từ ngày anh gặp cô trong bệnh viện.

- Anh vẫn thế nhỉ. Vẫn suốt ngày hỏi em liên tùng tục, không để em trả lời gì cả.

Kiên không quay đầu lại. Anh không dám quay đầu lại. Có lẽ mình cũng sắp ngất xỉu rồi nên mới tưởng tượng như vậy, anh thầm nghĩ.

- Em xin lỗi. Em cứ nghĩ anh cũng như những người khác, chia tay rồi xa nhau, để không phải đau khổ, không phải nhung nhớ.

- …

- Nhưng em đã sai. Em đã đau khổ. Rất rất nhiều. Em biết em không đau khổ vì không có người để yêu ở bên cạnh. Em đau khổ vì không có ANH ở bên cạnh. Vì ANH là người em YÊU. Thật đấy. Anh đừng rời xa em lần nữa, anh nhé… 

Chi Lan vừa nói và nức nở khóc. Kiên cũng thấy trên má mình, nước mắt đang tuôn nóng hổi. Anh quay lại, chạy đến bên cô và ôm chặt lấy cô nghẹn ngào. Cô gái đeo bờm đỏ. Người con gái anh yêu. Và chắc chắn, anh sẽ không bao giờ, không bao giờ để cô phải khóc thêm một lần nào nữa.