Bài học cuộc sống: Mẹ nắm chặt tay tôi và trìu mến nói: “Con à! Trên đời không ai là không có sai lầm cả. Quan trọng là nhận ra lỗi của mình và sửa sai để rồi vững bước đi tiếp.”
Tôi
là một đứa con gái hư hỏng và đua đòi ăn chơi. Lúc nào cũng chưng diện,
tô son trát phấn và ăn mặc lòe loẹt cho bằng bạn bằng bè. Tôi thường hay
đi chơi đêm, đua xe trên các tuyến đường lớn để thể hiện bản lĩnh. Vào
quán bar là sở trường của tôi, nơi đó tôi có thể thoải mái nhảy nhót, la
hét mà không sợ làm phiền ai. Tôi chỉ thích uống những loại rượu nặng
để thật say rồi ngủ đến sáng và quên đi mọi phiền muộn.
Tôi
chìm trong tội lỗi không thể nào vực dậy được. Ngủ dậy thì tôi ăn vài
miếng trái cây rồi tiếp tục đi chơi. Thời gian tôi ở nhà chỉ bằng một
phần mười thời gian mà tôi chè chén, nhậu nhẹt. Có lúc tôi đã muốn tu
tỉnh làm lại từ đầu nhưng vì bị dè bỉu, xa lánh của họ hàng, làng xóm,
tôi lại đắm chìm trong men say. Có lúc tôi đã muốn gục đầu vào bờ vai
của ai đó để khóc, để tâm sự, giải tỏa hết những nỗi buồn bực chất chứa
trong lòng bấy lâu nhưng ai gặp tôi cũng thấy khó chịu, ghét bỏ.
Tôi
thành ra như thế này cũng vì gia đình tan vỡ, ba mẹ ly hôn khi tôi đủ
khôn lớn. Ba theo người phụ nữ khác và sống cuộc sống giàu có, dư giả
trong khi mẹ con tôi thì nghèo đói, thiếu trước hụt sau. Tôi sống với mẹ
trong căn nhà chật hẹp. Mẹ phải làm thuê làm mướn khắp nơi để lo cho
tôi ăn học, nhưng tôi đâu có tốt lành như mẹ nghĩ. Tôi trốn học triền
miên, gây gổ với đám bạn rồi mượn tiền khắp nơi để tiêu xài. Có lần tôi
đánh nhau với nhỏ Lan, nó là dân đầu gấu tai tiếng trong trường. Nhỏ Lan
hẹn tôi ra vườn cao su sau cổng trường để “nói chuyện”. Tôi cũng đâu
có vừa, thủ trong người dao lam để phòng thân. Lúc ra đó, tôi gặp một
đám côn đồ do nhỏ Lan cầm đầu. Trong nhóm đứa cầm cây, cầm dao và cả lọ
axit. Tôi bắt đầu hoảng sợ vì chỉ có một thân một mình. Tôi lấy hết bình
tĩnh hét to: “Sao mày đê tiện quá
vậy hả? Tao ra đây để nói chuyện với mày chứ có phải nói với tụi kia đâu
mà mày kéo tụi nó ra đây làm gì? Nếu lũ chúng mày đánh tao thì tụi bay
là chó chứ không phải là người.” Nghe tôi nói thế bọn kia hùng hổ xông tới nhưng nhỏ Lan cất tiếng: “Tụi mày xê ra coi, để tao nói chuyện với nó.” Thế rối bọn đó lui ra rồi xì xầm gì đó với nhỏ Lan… Lúc sau nó lại gần tôi và chửi: “Mày là con đê tiện nhất mà tao từng biết. Mượn tiền tao rồi giờ muốn quỵt hả mày? Không chịu trả hả?”
Bốp….bốp….
Nhỏ tát vào mặt tôi rồi tôi nắm tóc, cào cấu nó. Hai đứa vật lộn trên
cỏ. Lúc sau cả nhóm đó lao vào đánh tôi túi bụi. Tôi không thể chống cự
nổi, cứ để chúng dẫm đạp lên mặt, nắm tóc kéo lê như một con chó chết
trên đường. Lúc tôi gần xỉu thì nghe có tiếng thét : “Ôi con! Con bị làm sao thế này, mấy đứa ơi tha cho con cô đi! Cô xin mấy đứa đó. Huhu!”. Nhỏ Lan cất tiếng: “Bà về mà dạy lại con bà nghe chưa! Đi về tụi bay!”.
Rồi đám đó kéo về, tiếng xe rú ầm lên inh ỏi đi ngang qua mẹ con tôi
như thách thức. Mẹ vội vã bế tôi lên xe và đưa vào bệnh viện. Bác sĩ
chẩn đoán rằng tôi bị chấn thương sọ não khá nặng và có nguy cơ tử vong.
Mẹ khóc òa lên và cầu xin bác sĩ hãy mau mau phẫu thuật hay làm gì đó
để cứu lấy mạng sống tôi. Chi phí khoảng năm chục triệu, đó là một khoản
quá lớn so với sức lực của mẹ nhưng bà vẫn chạy vạy khắp nơi, thậm chí
thế chấp cả ngôi nhà và miếng đất nhỏ bé để có tiền trang trải viện
phí.
Đôi bàn tay kì diệu của mẹ |
Sau một tuần thì tôi đã được phẫu
thuật xong xuôi và qua cơn nguy hiểm. Mẹ lại khóc òa một lần nữa. Ngồi
bên giường bệnh, mẹ mớm cho tôi như dỗ dành một đứa trẻ. Tôi bật khóc và
xin lỗi mẹ thật nhiều. Tôi thật hối hận về những lầm lỗi của mình. Mẹ
nắm chặt tay tôi và trìu mến nói: “Con à! Trên đời không ai là không có sai lầm cả. Quan trọng là nhận ra lỗi của mình và sửa sai để rồi vững bước đi tiếp.” Nghe lời mẹ nói, tôi thầm hứa với lòng rằng từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ làm mẹ phiền lòng một lần nào nữa.
Xin
cảm ơn mẹ vì đã sinh tôi ra trên đời này và đã bao dung che chở cho
tôi, giúp tôi vượt qua ngưỡng cửa gần kề cái chết này. Cám ơn đôi tay kì
diệu của mẹ đã nắm lấy tôi kịp thời, đưa tôi ra ánh sáng và làm lại
cuộc đời mới! Cảm ơn mẹ thật nhiều!...
Một
tháng sau thì tôi ra viện, tôi đã khỏe hơn và tinh thần cũng thoải mái
hơn. Tôi tu tỉnh, quyết tâm trở thành người tốt và học hành nghiêm
chỉnh. Tôi thường phụ mẹ bán chè ngoài phố, khi rảnh thì cùng đi cắt cỏ,
cấy lúa, làm thuê làm mướn với mẹ. Hai mẹ con như hình với bóng và dần
dần hàng xóm cũng thương tôi hơn và có ánh nhìn thiện cảm về tôi. Tôi
dần cảm thấy ấm lòng và tràn ngập hạnh phúc.
Hai
năm sau, thời khắc tôi đối mặt với kì thi tuyển sinh Đại học-Cao đẳng.
Tôi cố gắng học hành và ôn luyện. Và kết quả cuối cùng tôi đã đậu được
vào trường Đại học Y Dược với số điểm khá cao. Mẹ tôi mừng lắm, hàng
xóm, láng giềng cũng chúc mừng và cho tôi ít tiền. Đậu được ngôi trường
này tôi rất vui nhưng cũng rất lo vì gia đình tôi nghèo quá, không thể
kham nổi chi phí học. Mẹ biết được điều đó nên đã khuyên tôi rằng: “Con
à! Cơ hội chỉ đến một lần trong đời mà thôi, mình phải nắm bắt nó. Con
đừng lo lắng gì cả, cứ yên tâm học hành đi, mẹ sẽ lo tất cả. Mẹ lo được
mà.” Lúc đó tôi đã ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ của mẹ, gục đầu
lên đôi vai đã gánh chịu quá nhiều nỗi khổ. Tôi bật khóc. Nước mắt cứ
tuôn như thế vì tôi rất hối hận. Giá như ngày xưa tôi không hư đốn thì
mẹ đã không khổ như bây giờ. Tôi cảm thấy thương mẹ thật nhiều.
Nhờ
“đôi tay kì diệu” của mẹ đã nâng đỡ tôi vượt qua mọi chuyện mà tôi mới
có được ngày hôm nay. Một lần nữa xin cảm ơn mẹ yêu của con nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét