Câu truyện tình yêu: Tiểu Vũ
Mọi người ai cũng bảo hai đứa chả hợp nhau. Mẫn và Vân ý.
Mọi người ai cũng bảo hai đứa chả hợp nhau. Mẫn và Vân ý.
Vì
ai cũng bảo Mẫn trẻ con còn Vân thì khá là nghiêm túc. Mà công nhận Mẫn
18, thế mà đi đâu cũng được mọi người nhường nhịn, cưng chiều. Mẫn
thích tự do, nhí nhố, nó chẳng thích buồn thế nên lúc nào nó cũng có cả
một đống chuyện cười để kể cho mọi người. Bạn cứ tưởng tượng Mẫn như một
thế giới pha lê trong veo, và bạn bước vào đấy, mọi thứ dù là chuyện gì
cũng khiến bạn nhìn nhận theo cách tích cực nhất, tốt đẹp nhất. Nói
chung là bạn cảm thấy thoải mái và cậu ấy khiến bạn bật cười như một đứa
trẻ.
Vân quý Mẫn cũng vì điều đó, nhưng nó còn phát hiện ra một bí mật nữa cơ, đó là Mẫn rất ngọt ngào, hơn cả kẹo Bông ấy chứ.
Một
tháng trước Mẫn nói là không thích rắc rối, đặc biệt là con gái, nhưng
bây giờ nếu nó được phát ngôn lại, chắc chắn nó sẽ bảo rằng, điều may
mắn nhất từ trước tới giờ là nhận được một rắc rối, điều rắc rối đó
là…Vân.
Hai đứa tuy luôn có suy nghĩ trái ngược nhau nhưng có sao đâu, chỉ là những giận hờn vu vơ, những vụ cãi nhau kẹo ngọt kiểu như:
- Tiểu Vũ.
- Tớ không phải là Tiểu Vũ, Tớ là Vũ Hồng Vân.
- Tớ thích gọi cậu là Tiểu Vũ.
- Không, tên chi mà giống Trung Quốc. Tớ là người Việt Nam- Một người Việt Nam chân chính nên phải gọi tớ là Vũ Hồng Vân hoặc “ Mây Hồng” cũng được. Tên phải hay thế chứ lại.
- Tiểu Vũ cũng hay mà.
- Hừ, thái độ. Hitle cậu 1h.
- Nè. Vân kéo áo Mẫn.
- Ơi.
- Đi ăn kem ốc đi, kem ốc bờ hồ ý.
- Hức, vừa được ku Đông đãi một chầu kem xong, no quá trời luôn.
- Sao? Nói lại xem.
- Ấy có gì đâu. Qua bờ Hồ tớ sẽ mua cho cậu một cây kem ốc thật to nhé!
- Xì, không thèm. Tớ muốn về nhà, về ngay bây giờ luôn.
- Hix, tớ xin lỗi mà. Đi ăn kem đi.
- Không, K…h…ô…n…g.
Vân im lặng không thèm nói một câu nào sau khi nó kéo dài hết cỡ từ “ Không” bằng một hơi.
Mẫn thở dài, nó chỉ buột miệng nói chứ có ý gì đâu thế mà Vân quay ra giận, không khéo lại hitle.
Mẫn
quay xe đưa Vân về. Vân ngồi đằng sau tức ói máu, mới nói một câu đòi
về ai ngờ đưa về thật, người đâu mà vô tâm. Vân gầm rú một mình, điên
lên được. Đã thế hitle một ngày.
Lần
papa và mama về nhà ngoại, Mẫn ở nhà một mình. Trưa nay đã phải ăn mì
tôm trừ bữa. Lâu lâu mới ăn nên nó đánh vèo hết luôn cả 3 gói mì, giờ
thấy hảo hảo là nó rùng mình. Ngán! 7h tối, sau một hồi đành vật với
đống thực phẩm, cuối cùng Mẫn ngập ngừng bấm số gọi cho Vân:
- Tạm đình chiến được không?Tớ sắp chết…đói rồi. Hướng dẫn tớ nấu cái gì đi, còn một mình ở nhà nè.
- Sắp chết đói hả? Hừm thôi được. Mở tủ lạnh ra xem nào.
- Còn 2 quả trứng, mấy bìa đậu phụ, một ít thịt xay và rau cải.
- Thế là đủ rồi, trưa nay ăn gì?
- Mì tôm trứng.
- Ăn mấy quả?
- 3
- Cái gì? 3 á?
- 3 gói phải 3 quả mà. Giờ có chết tớ cũng không ăn mì tôm nữa.
- Một ngày ăn một quả là đủ thế mà chơi hết 3 quả, giỏi thật. Đói lắm không?
- Uhm. Hix.
- Nghe rõ đây, tớ chỉ hướng dẫn một lần thôi. Hôm nay tớ dạy cậu nấu món đậu sốt cà chua và thịt xay đảo vàng. Trước tiên là món đậu nhé…
Vân thao thao, nói đến đâu Mẫn gật đầu bảo hiểu đến đấy. Sau nửa tiếng:
- Đó, cũng đơn giản thôi. Giờ bắt tay nấu đi. Nhớ hết các bước chưa nào?
- Hix, nhớ hết chưa à? Thực ra thì…chưa. Cậu nói nhanh quá nên…
- Tút…tút…
Mẫn mếu máo, thế này
nghĩa là Vân giận rồi. Sao lại thế nhỉ, rõ là nó có lỗi gì đâu, Vân hỏi
thì nó trả lời thành thật mà. Mẫn không ngừng thắc mắc nhưng mọi thứ
tại phòng ăn im lặng ngoại trừ cơn đói cồn cào không thôi gào thét trả
lời nó.
Sau
hôm ấy, Mẫn đòi mẹ ăn đậu và thịt xay cả tuần, nó còn tình nguyện làm
chân lăng xăng giúp mẹ nấu nướng để có thể học thành công nấu hai món
Vân dạy. Đổi được sự bất ngờ và thán phục của Vân khi Mẫn mời cô bạn tới
ăn cơm do chính tay nó nấu món “ đậu phụ sốt cà chua và thịt xay đảo
vàng” là bàn tay 10 ngón có đến 9 ngón băng ugo kèm cả nước mắt (hậu quả
của việc thái hành) và máu (đứt tay tứ tung mà).
- ************
Mẫn
hay trở Vân ngang qua mùa đông. Cô bạn tròn vo trong những chiếc áo len
xanh đỏ, đôi bàn tay nằm gọn trong chiếc găng hồng. Đôi má ửng hồng bám
vào áo khoác của Mẫn vừa cười vừa nói: “ Ha ha, nhanh nhanh ngựa Mẫn dễ
thương, đuổi theo những bông cỏ may kia nhé!”
Mùa
đông năm nay, Vân lang thang một mình qua phố. Nó và Mẫn lại đang giận
nhau, mà không, hình như lần này không phải là giận mà là kết thúc.
Chuyện
là hôm ấy hai đứa hẹn nhau tại cổng trường. Nó tham gia cosplay, một
trò nó mê tít. Vân đóng làm công chúa xứ hoa, còn Mẫn “tình nguyện” là
Leo đóng cặp với nó. Vân mất cả tháng trời lùng sục các phụ kiện, tự may
trang phục cho cả hai. Một tiết mục đặc biệt cho tuổi mười tám sắp gõ
cửa của Vân.
- Hix, Vân ơi, tớ xin lỗi, chuông đồng hồ chẳng hiểu sao lại không kêu, xe tớ còn bị hỏng giữa đường nữa. Sắp tới giờ cos chưa? Cho tớ cao su 30 phút được không, tớ bắt xe đến bây giờ.
- Cậu… Tớ đã thay trang phục vì chỉ còn hai tiết mục ca nhạc nữa là đến tiết mục của chúng ta. Nhưng giờ thì không cần nữa, tớ đang bắt bus về nhà rồi, cậu không cần đến đâu.
Nói rồi Vân cụp máy. Nó
thực sự bực và tức. Mẫn đờ người không biết phải làm sao. Nó tự trách
cứ mình. Nó hứa sẽ làm Vân vui nhưng hình như luôn đi làm ngược lại.
Bác sửa xe trao Mẫn chiếc xe, nó lững thững dắt về…
Tiết
mục cos cuối cùng kết thúc, mọi người vỗ tay ầm ầm. Vân đứng dựa vào
lan can hành lang, nhìn ra phía cửa. Vân xin tiết mục của nó xuống cuối
chương trình, nhưng Mẫn đã không tới khi nó bảo Mẫn không cần tới nữa
(Hix, biết nghe lời thật!). Nó thở dài, lần này nó không chịu đựng được
nữa, Vân bấm gửi tin nhắn đầy bức xúc: “Tớ không giận khi cậu đến muộn,
tớ có thể chờ cậu 30 phút, hay 60 phút cũng không sao, vì tớ biết đôi
lúc tớ cũng thế, nhưng tại sao cậu luôn vậy. Tại sao cậu không bao giờ
tới, tại sao cậu cứ vô tâm như thế, sao cậu không níu kéo, không bảo tớ
hãy đợi cậu và nhất định sẽ tới? Tớ đã tin tưởng vào lời hữa của cậu
nhưng dường như lời hứa đó không hề có trọng lượng. Nếu vậy thì… dừng ở
đây vậy đi.”
Thế
là cũng được một tuần rồi, thậm chí Mẫn không thèm nhắn tin, gọi một cú
điện thoại cho Vân. Mẫn im lặng không tỏt hái độ gì sao? Chả lẽ bảo kết
thúc là Mẫn định kết thúc luôn ư? Cũng tốt thôi, tên Tào A Mẫn đáng
ghét. Vân vừa nói một mình vừa đấm thùm thụp vào chiếc gối.
Vân
đòi kết thúc. Lần này không phải là giận. Mẫn vò đầu, nó đâu có muốn
như vậy. Mẫn còn chưa bao giờ có ý định thôi thích Vân cơ mà. Phải làm
gì đó để Vân cũng không bao giờ có ý định từ bỏ như nó. Nhắn tin hay gọi
điện lúc này chắc hẳn là không thích hợp, nó phải làm một điều gì khác
hơn thế.
- ***************
- Tớ biết là tớ đã sai, tớ vô tâm. Tớ biết là cậu đang rất giận và chưa thể nhận lời xin lỗi của tớ nhưng tớ sẽ đợi. Vì tớ còn rất thích cậu dù tớ có tô vẽ làm mờ đi điều đó bằng những lần làm cậu không vui nhưng thời gian sẽ xóa hết các vết xước ấy, cậu hiểu điều đó mà, phải không? Tiểu Vân, chúc mừng sinh nhật.
Mẫn nói một hơi, đặt hộp quàvào giỏ xe của Vân rồi chạy biến.
Vân nhìn theo, nó vẫn bang hoàng khi nghe những lời của Mẫn.
Nhìn
chiếc hộp màu hồng, Vân cẩn thận mở ra. Một tập A4 được đóng cẩn thận,
bìa màu xanh trang trí ngộ nghĩnh và lạ mắt. Bên trong tập chứa một cậu
chuyện về “Tiêu Vũ” với lời tựa : “ Vì sao ấy lại có mặt trên đời này”
made by Tào A Mẫn for Vũ Hồng Vân only :">
Vân
ngồi đọc chăm chú, nó đỏ mặt và mỉm cười, vì sao á, vì một câu nói rất
chân thành cuối câu chuyện: “Một điều đặc biệt- tớ biết- Ở một nơi nào
đó cậu sẽ luôn đứng đợi tớ. Đó là lý do vì sao tớ rất cảm ơn cậu vì cậu
đã có mặt trên đời này, Tiểu Vũ.”
Vân
nhìn vào hộp, còn có một món quà nữa - một chiếc bánh mì căng tròn. Vân
cầm lên - có một bí mật ẩn bên trong - Vân chỉ tay nhẩm nhẩm đếm - 18
quả trứng cút tròn vo, đều tăm tắp - tuổi 18 đặc biệt^^.
(Tình yêu) Tiểu Vũ |
- woa, khát nước quá - Vừa nói Vân vừa lấy tay quẹt miệng.
- Lavie nhé?
Vân giật mình: Cậu ở đâu ra đấy? Tớ cứ nghĩ cậu đã về.
- Về làm sao được mà về, tớ biết cậu đang đợi tớ mà.
- Đợi? Tớ…tớ…
- Cậu vừa ăn xong gì nào?
- Bánh mì trứng (Đỏ mặt).
- Mấy quả?
- 18.
- Thấy chưa, một ngày chỉ được ăn một quả thế mà cậu ăn đến 18 quả, ngẹn rồi còn gì.
Vân xí hổ cầm chai nước Mẫn đưa cho.
Tối hôm ấy, Vân đứng thật lâu ngoài ban công. Ngoài trời lất phất mưa, những hạt mưa đầu tiên gọi mùa xuân về.
Vân
chợt nhớ tới cái tên“Tiểu Vũ” mà Mẫn rất muốn gọi nó như vậy. Hình như
chính nó mới là kẻ vô tâm khi không biết rằng cơn mưa nhỏ luôn đem đến
cho lòng người một điều gì đó mát lành, yên bình và hạnh phúc. Có phải
Mẫn muốn nói như thế mỗi khi gọi Vân bằng cái tên ấy.
- Nè, ngủ chưa vậy hả?
- Chưa, chưa (Mẫn dụi mắt)
- Nè, Tào A Mẫn, muốn nghe Tiểu Vũ hát không?
- Sao cơ? Thật nhá (tỉnh hẳn ngủ).
- E hèm, im lặng nào.
Mẫn háo hức, trong điện thoại vẳng ra tiếng tí tách, tí tách. Mẫn mở của sổ, mỉm cười.
- Tiểu Vũ.
- Sao.
- Nếu có một người làm cậu cười nhiều hơn tớ làm cậu cười, một người làm cậu giận ít hơn là tớ làm cậu giận thì cậu có thích người đó không?
- Ngốc ơi, không đâu.
- Vì sao?
- Vì… tớ thích cậu rồi mà.
- Thật không? Tiểu Vũ… mãi là cơn mưa nhỏ của tớ nhé?
Một chút ngập ngừng, Mẫn nghe rất rõ một tiếng thì thầm:
- Uh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét