Bài học cuộc sống: Chỉ cần những lời động viên đúng lúc sẽ tiếp cho chúng ta thêm sức mạnh.
Cũng
giống như đỉnh Olympus là thiên đường với các vị thần Hy Lạp, trái bóng
màu cam với những cú ném ba điểm, ném tự do, những cú chặn bóng chính
là thiên đường của tôi. Đây chính là nơi mà tôi luôn muốn được trở thành
một phần của nó - sân bóng rổ. Đó là cuộc sống, là định mệnh, là cả
tương lai đối với tôi. Sân tập ầm ĩ với đủ mọi loại âm thanh, tiếng các
học sinh cười đùa, ăn uống, hoặc có những người chỉ đơn giản là đang
nhìn vào không trung. Giáo viên thể dục bước lên trước tất cả chúng tôi,“em nào muốn chơi bóng rổ, bước ra sân!” - thầy nói.
Như
thường lệ, những đứa con gái đỏng đảnh ngay lập tức sợ lớp trang điểm
trên mặt sẽ bị nhòe, hoặc tóc sẽ bị rối, nên ngay lập tức chúng đi về
phía những dãy ghế dài, ngồi xuống và tán tỉnh các cậu con trai. Tôi
ngay lập tức nhảy vào sân bóng rổ. Thật không may một chút nào, tôi là
cô gái duy nhất trong đó. Trời đất, tôi có nên ngồi xuống hay không đây,
hay là cứ việc đứng về phía mấy đứa con trai kia? Nhưng sẽ ra sao nếu
bọn chúng chơi hay hơn tôi quá nhiều? Tôi sẽ giống hệt như một đứa chơi
trong đội bóng rổ trường đại học dám đấu lại với Kobe Bryant vậy. Nhưng
nếu ngồi xuống lúc này, tôi sẽ chẳng khác nào một con gà. Nghĩ như vậy,
tôi quyết định đứng lại trên sân.
Trận
đấu bắt đầu diễn ra. Các đội dần dần được chọn, và tôi là đứa đầu tiên
được chọn vào đội màu xanh. Tôi sướng đến phát điên! Nhưng có mấy đứa
con gái nói nhỏ với nhau rằng lý do duy nhất mà họ chọn tôi đơn giản vì
tôi là con gái và họ cảm thấy tôi thật đáng thương. Thật không thể chấp
nhận được. Họ chọn tôi để đấu với những chàng trai giỏi nhất, hay chỉ
muốn làm tôi bẽ mặt?
Vững tâm, tôi bước vào sân bóng. Ngay lập tức có một đứa con trai ngồi ở ghế khán giả hét lên với tôi: "Này cô gái, bước ra khỏi sân bóng đi. Bóng rổ không phải là trò chơi của con gái các cậu đâu!”. Nhưng những gì cậu ta khiến tôi cảm thấy mình chỉ như hạt bụi trên sàn phòng tập vậy.
Thầy
giáo thổi còi, và trận đấu bắt đầu. Đã đến lúc rồi, tôi sẽ cho họ thấy.
Tôi sẽ khiến các cậu con trai phải nể phục khả năng của tôi, tôi sẽ cho
bọn họ hít bụi.
Tôi cố
gắng chặn các cú chuyền, nhưng bọn con trai nhanh chóng đánh bại cơ thể
yếu đuối của tôi một cách dễ dàng. Tôi cố phòng vệ, nhưng bọn chúng lại
có những cú di chuyển hiểm hóc đến nỗi tôi có cảm giác mình đang chạy
xung quanh quả bóng vậy. Một đứa con trai vượt lên tôi, lách quả bóng
qua hai chân tôi và ghi một cú ba điểm. Một cậu con trai khác thì giả vờ
ném bóng, nhưng ngay khi tôi nhảy lên chặn bóng thì cậu ta vòng ra sau
và có một cú úp rổ. Một cậu khác thì giữ quả bóng trong lòng bàn tay,
liên tục tạo những cú chuyền giả cho đồng đội. Thế đấy!
Sức mạnh của con gái |
Và rồi tôi cướp được bóng. Tôi bị sốc
khi nhìn thấy trái bóng màu cam đang ở trong tay mình. Tôi phấn khích
quá đến nỗi tôi hoàn toàn không di chuyển cho đến khi nghe tiếng mọi
người hò hét: “Chạy đi, chạy đi!”.
Quả bóng là của tôi. Đây là cơ hội để tôi tỏa sáng, để những kẻ coi
thường tôi phải tự thấy mình ngốc nghếch. Tôi biết việc chứng kiến khả
năng của tôi sẽ dập tắt tất cả những lời chế giễu, tôi phải làm mọi thứ
thật chuẩn.
Tôi chạy ngang sân bóng như một cơn lốc, và “Oạch!”,
tôi vấp ngã. Không thể tin nổi. Sao chuyện này có thể xảy ra được? Tôi
thậm chí còn không hiểu nổi ý nghĩ của chính mình, tôi chỉ nghe thấy
những tiếng cười vang lên từ khắp các hàng ghế. Đến lúc này tôi mới nhận
ra là dây giày của mình chưa buộc. Chúa ơi, tôi đang cố khiến mình tỏa
sáng, vậy mà tất cả lại thành trò cười. Đứa con trai lúc nãy lại hét
lên: "Con bé ngốc nghếch! Giờ thì đến chơi cậu cũng không chơi nổi, ra khỏi sân được rồi đấy!”
Đội
mình đã thua rồi sao? Tôi thậm chí còn không chú ý đến điều này, mà chỉ
muốn trốn khỏi đám đông. Tôi nhìn xuống sàn sân bóng rổ dưới chân mình.
Không, tôi vẫn ở trên sân, trận đấu vẫn tiếp tục, và đội bên kia bắt
đầu ném bóng rồi. Tôi buộc lại dây giày, và đi sang một bên. Tôi ngồi
xuống hàng ghế đầu tiên, nhưng thực ra tôi chỉ muốn chui ngay xuống gầm
ghế để không ai nhìn thấy mình. Những đứa con gái đỏng đảnh, những đứa
con trai xấu tính, và kể cả các huấn luyện viên đều đang cười nhạo tôi.
Tôi sẽ chịu đựng sự nhục nhã này thế nào đây?
Một
tiếng sau, những tiếng cười đã thưa dần, dù tôi biết người ta vẫn nhớ
đến câu chuyện của tôi. Nếu tôi không hành động, chắc chắc đến cuối ngày
cả trường sẽ biết chuyện. Hơn nữa, sẽ chẳng có ai biết chuyện gì đã
thực sự xảy ra, vì những kẻ đưa chuyện sẽ phóng đại tất cả để khiến mọi
thứ nghe thật lố bịch. Tôi biết mình phải làm cái gì đó, để cho họ thấy
tôi thực sự có khả năng.
- Huấn luyện viên, em có thể vào chơi trong trận tới chứ?
- Em vẫn còn muốn chơi sao? Thôi nào, Araz - thầy thở dài.
- Em muốn chơi! - tôi khăng khăng.
- Em sẽ tự làm đau chính mình đấy. Hãy để tụi con trai kết thúc những gì mà chúng bắt đầu!
- Không, em muốn chơi mà! - tôi kiên quyết.
- Được rồi, là quyết định của em. Nhưng đừng có mè nheo với tôi nếu em bị thương đấy! - thầy cằn nhằn.
Và
thế là tôi trở lại sân. Lần này tôi chơi bên đội đỏ. Những đôi mắt tò
mò của cổ động viên nhìn tôi, tôi tự cảm thấy một áp lực đè nặng lên
mình. Trận đấu bắt đầu với cú giao bóng đầu trận. Tôi tranh được bóng,
đập bóng xuống sàn, vượt qua một đứa con trai, và lên rổ. “Ồ”, đám đông
cổ vũ. Tôi lặp lại chiến thuật này sau khi có được bóng lần hai, nhưng
lần này là một cú lên rổ giả. Và tôi lại nghe thấy tiếng khán giả hò
hét. Tôi có cảm giác mình đang điều khiển một quả cầu lửa vậy. Đây chính
là sự chú ý mà tôi muốn. Tôi muốn mọi người chú ý đến kĩ năng của tôi,
chứ không phải là những lỗi lầm ngớ ngẩn. Tôi có những bước di chuyển
thay đổi liên tục tiến về phía tụi con trai, và tình thế đã thay đổi.
Dường như là Michael Jordan đang ở trong cơ thể tôi vậy. Đến cuối trận
đấu, tôi đã đánh bại tất cả lũ con trai trên sân bóng, và mọi người khen
ngợi về khả năng của tôi.
Tôi
đã làm được điều đó. Tôi đã làm được điều tưởng như không thể. Dù đã có
lúc tôi muốn trốn vào nhà vệ sinh và không bao giờ bước ra sân bóng,
nhưng tôi đã cố thử lại một lần nữa. Có gì đó thúc giục tôi phải bước ra
và chứng minh cho mọi người thấy họ đã sai. Cũng giống như trong bóng
rổ, mọi người đều muốn quật ngã tôi, nhưng tôi đã lật ngược tình thế.
Điều tuyệt vời nhất của ngày hôm đó là cậu con trai đã cười nhạo tôi, đã đến và nói với tôi rằng: “Trận
đấu hay lắm! Cậu chơi rất tuyệt. Hầu hết bọn con gái đều từ bỏ ngay khi
tớ chế giễu, nhưng cậu đã quay lại và chơi như Jordan vậy. Tớ đoán là
sẽ rất khó để khiến cậu gục ngã. Lần tới, tớ muốn đấu 1-1 với cậu, được
chứ?”
Câu nói ấy đã khiến tôi nở một nụ cười kiêu hãnh. Tôi đã thành công thực sự.