Chú mèo Willa đã chỉ cho tôi biết, khi già đi, người ta sẽ có một lợi thế: biết đặt mình vào vị trí nào để có thể nhận được những gì mà mình tìm kiếm.
“Con mèo Willa Cather của em lại ngồi dưới gốc cây cả buổi sáng nay đấy." - Alan nói.
Tôi
không cần hỏi chồng mình Willa đã làm những gì dưới gốc cây thông cao
hơn ba chục mét tỏa bóng rợp cả sâu sau nhà tôi, vì chắc chắn con mèo
lại nằm núp dưới những cành cây chờ đợi một con chim nào đó rơi khỏi
tổ. Willa, trông giống hệt một con chim cánh cụt được nhồi bông quá tay,
là con chậm chạp nhất trong bốn con mèo nhà tôi. Lúc còn bé, nó không
bao giờ chơi trò đuổi bắt hay săn mồi giống các anh chị của mình. Willa
thích đồ ăn đóng hộp, được phục vụ hai lần mỗi ngày. Giờ đây khi đã già
và trở nên nặng nề, nó càng tỏ ra không một chút hứng thú với việc đi
săn. Nó thường ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu và quan sát. Willa biết có
tổ chim ở trên đó. Chắc hẳn nó hi vọng rằng, một ngày nào đó, vận may
của nó sẽ tới.
Sáng hôm sau, Willa béo ú lại ra chỗ ngồi quen thuộc, thậm chí một sợi râu cũng không động đậy.
- “Chẳng có tác dụng gì đâu.”- tôi nói với nó - “Chim hiếm khi rơi khỏi tổ lắm, mày nên thực tế một chút đi.”
Willa
phớt lờ lời khuyên của tôi, và suốt cả mùa xuân nó vẫn ngồi dưới gốc
cây ấy. Rồi một ngày, đột nhiên chúng tôi không thấy nó ngồi ở chỗ quen
thuộc đấy nữa. Thật tuyệt, cuối cùng nó cũng nhận ra điều đó sao. Nhưng
tôi đã lầm. Chẳng qua là Willa nhận ra kế hoạch của nó không thể thành
công, vì vậy khi mùa hè đến, nó đã quyết định chỉnh sửa lại kế hoạch một
chút.
- Ai mang con chuột vào đây thế này?- tôi hỏi chồng mình, vào một sáng tháng Sáu.
- Để anh dọn nó đi- Alan nói- Chắc là con Thackeray rồi.
Tôi
không nói gì, nhưng tôi tin rằng việc đó không phải là do con mèo này
làm. Nó đã ngủ suốt cả buổi chiều, chỉ còn lại con Charlotte Brontë, hay
là…., hừm, không thể được. Những con chuột chết vẫn không ngừng xuất
hiện. Sự bối rối của chúng tôi đã nhanh chóng chuyển thành sửng sốt khi
tôi phát hiện ra Willa, chính là Willa, đã bắt lũ chuột. Dù vậy, chuyện
này vẫn thật khó tin.
- Làm sao nó có thể làm được nhỉ? Nó quá béo, quá già để có thể săn chuột.
Điều Willa biết |
Ngày hôm sau, tôi quyết định theo dõi
con mèo. Nó không cần phải đi đâu xa, có rất nhiều chuột ở dưới đống gỗ
dưới cây thông. Trong suốt thời gian qua, nó không hề chờ đợi lũ chim
rơi khỏi tổ, nó chỉ quan sát lũ chuột. Cho đến tận cuối mùa hè, ngày nào
tôi cũng đi cùng Willa ra sân sau. Tôi mang theo một chiếc ghế dựa và
một cốc cà phê lớn. Bắt chuột, với Willa, không phải là môn thể thao
dành cho người thiếu kiên nhẫn.
Kế
hoạch của Willa thật hoàn hảo. Nó trèo lên trên đống gỗ, núp vào một
góc, ngồi yên không động đậy, chờ đợi cho đến khi con chuột mất cảnh
giác. Khi con vật màu xám đó mạo hiểm bò ra ngoài, thì móng vuốt của
Willa đã chờ đợi sẵn sàng. Mùa hè năm đó, Willa đã bắt tất cả lũ chuột
dưới đống gỗ thông. Hết con này đến con khác, tất cả đều nằm dưới bộ
vuốt đầy kiên nhẫn của nó.
Giờ
đây, Willa đang nằm cuộn tròn trong lòng tôi. Nó vừa qua tuổi 16, nhưng
ngày mai, chúng tôi sẽ có một cuộc hẹn với bác sĩ thú y. Willa mắc bệnh
ung thư, chúng tôi không thể làm gì để cứu nó được nữa. Tôi vuốt ve bộ
lông rối của Willa, và nhận ra mình thật may mắn khi có được nó, một chú
mèo thông minh. Nó đã chỉ cho tôi biết, khi già đi người ta sẽ có một
lợi thế: biết đặt mình vào vị trí nào để có thể nhận được những gì mà
mình tìm kiếm.
Willa ngước nhìn tôi. Tôi dám chắc là tôi đã thấy nó mỉm cười.